Theo sau giọt dương dịch cuối cùng bị mυ'ŧ ra, Hàn Phong lúc này mới là thở phào, hơi thoả mãn. Lại có chút tự mãn, hai người này một lớn một nhỏ, toàn bộ bị mình chà đạp, lại tiến thêm một bước nữa, đem tầng mỏng manh kia xuyên phá, đến lúc đó sẽ đem hai nàng dạy dỗ cẩn thận, thành một đôi tỷ muội cực phẩm đấy.
Thượng Quan Nghi lúc này cũng là vô cùng đỏ mặt. Cảm giác hoang đường vô cùng. Chính mình và tiểu Uyển lại cùng nhau phục vụ một nam nhân, lại còn là nam nhân trẻ hơn cả hai nàng. Lúc này nàng vô cùng thống hận Hàn Phong, một chưởng vỗ tới.
Hàn Phong cười tà, uy lực một chưởng này cơ bản là để gãi ngứa. Tay phải tùy tiện vung ra khống chế, đem nàng trảo vào trong ngực, tay trái lại là bắt lấy đôi thỏ ngọc khổng lồ kia, thoải mái nhào nặn. Cười tà nói:
"Tiểu da^ʍ phụ, đối đáp ân nhân như vậy sao?
"Ngươi... Mau buông ra... Ư ư..."
Thượng Quan Nghi khuôn mặt hoảng sợ quát lớn, thế nhưng thần thái da^ʍ mỵ trong mắt kia lại là phản bội nàng. Tay nàng không biết từ lúc nào lại đặt trên tiểu Hàn Phong, còn thật sự xoa nắn, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ mê người.
Hàn Phong cười lớn, bàn tay chạm vào gò bồng đào này vô cùng thoải mái dễ chịu, tựa như sờ vào bịch bông, lại mềm mại săn chắc vô cùng. Nhất thời không nhịn được nhéo mấy cái, đem hạt anh đào kia vân vê kéo thả, làm Thượng Quan Nghi rêи ɾỉ không thôi.
Hàn Phong còn định thêm một bước nữa, đem nàng đè ra, hảo hảo chà đạp đấy. Nhưng không đợi hắn hành động, Thượng Quan Nghi lại là cắn hắn một cái, nhẹ nhàng giãy thoát, tức giận trừng mắt.
"Hừ! Bàng môn tà đạo. Trẻ nhỏ còn ở đây lại dám tác quái. Ngươi mau rời khỏi đây, nếu không lại làm người ta nghĩ ngợi!"
Hàn Phong nhất thời không hiểu mô tê thế nào, nghe làm sao cũng cảm thấy không đúng. Thế nhưng nhìn điệu bộ quyết đoán của Thượng Quan Nghi cũng chỉ đành dằn lòng xuống.
"Được rồi!"
Hàn Phong cũng biết điều, dù sao bên ngoài nhiều người, hắn cũng không tiện làm khó hai nàng. Đợi chuyện này qua đi, sẽ hảo hảo đòi nợ.
Thượng Quan Nghi nhặt lấy váy áo lên, nhẹ nhàng mặc vào. Hàn Phong càng nhìn càng thấy khó chịu ngứa mắt. Váy áo này trên cơ bản đâu có che được chút nào chứ? Dưới cái nhìn của hắn, đây đâu khác bộ đồ kí©ɧ ɖụ©, tiểu da^ʍ phụ này nhất định ăn mặc như vậy để câu dẫn nam nhân! Nếu hôm nay không phải mình tới mà là tên Thất Long kia, có phải cũng là đem hắn đè đi xuống?
Càng nghĩ càng tức giận, Hàn Phong ác long dựng thẳng, long thủ phình to, dữ tợn phóng tới Thượng Quan Nghi. Nàng lúc này không kịp chú ý, bị Hàn Phong đè ngã xuống sàn. Miệng nhỏ há ra ngạc nhiên lập tức bị ác long kia không do dự đâm vào, lút sâu tận cán.
"Ưm ưʍ.... Uhm uhm uhmmm...."
Thượng Quan Nghi bị côn th*t đâm sâu trong họng, ngửi thấy mùi vị kí©ɧ ŧìиɧ trên thân côn. Nhất thời đầu óc choáng váng, hai mắt mơ hồ mê li, thân thể run rẩy đỏ hồng, huyệt hoa phía dưới lại càng là rỉ ra d*m thủy trong suốt, không có chút không chê nào.
"Tiểu da^ʍ phụ, xem ta làm sao trừng trị nàng!"
Hàn Phong cười tà, côn th*t vẫn ngâm trong miệng nàng, xoay người lại đối diện với huyệt hoa lúc này đã ướt đẫm. Hai cánh hoa này trước đó đã bị hắn đùa bỡn, lúc này đây lại là căng phồng mọng nước, run rẩy kiều diễm, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp mỵ nhân.
Hàn Phong mười ngón tay bắn đầu cùng nhau xông lên, đem hai cánh hoa cùng nhau khám phá. Hắn chỉ thấy chạm vào một vùng vô cùng mềm mại co giãn xúc cảm, không nhịn được đem hai mép thịt này vén ra, muốn đem nàng trong ngoài đều xem rõ.
Huyệt hoa sâu thẳm đỏ hồng, từng mép thịt nhuyễn nhuyển chuyển động, d*m thủy lại là rỉ ra liên tục, trong suốt ướt đẫm. Huyệt hoa kia liên tục co rút, tựa như miệng nhỏ lúc há lúc ngậm, nhép nhép khiêu gợi, làm Hàn Phong trong mắt đại biến, nét điên cuồng tràn đầy.
Hắn phần hông dụng lực, bắt đầu đóng như máy khâu vào miệng Thượng Quan Nghi, cái lưỡi lại trực tiếp quét một đường dọc theo huyệt hoa, đem nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến co giật, kiều đồn lắc qua lắc lại, mu thịt hẩy cao, tràn đầy khiêu thích.
Hàn Phong bắt đầu áp cả khuôn mặt lên khe suối tiên kia, cái lưỡi lại như linh xà vũ động, đem toàn bộ hoa tâm của nàng đều sạch sẽ khám phá, d*m thủy kia lúc này rỉ ra, đều là bị hắn một ngụm nuốt sạch, cơ bản là không thể chảy mất, hắn bây giờ chủ động tuyệt đối, sao có thể lãng phí âm khí này chứ.
Thế nhưng hắn đã coi thường Thượng Quan Nghi, người ta thường nói gái già khôn ngoan, nhất là đối với Thượng Quan Nghi này lại càng khôn ngoan hơn nữa. Nàng ta sống ba mươi năm ngoài đời kinh nghiệm lại là hơn xa trăm năm của Thanh Thủy, đã bắt đầu chủ động nhiệt tình phản kích. Thanh Thủy sư tôn cơ bản là chiều chuộng Hàn Phong hết lòng, tùy ý hắn khi dễ. Thế nhưng Thượng Quan Nghi này từ nhỏ sống như nữ hoàng, cao cao tại thượng, đâu dễ để nàng khuất phục.
Nàng mυ'ŧ một ngụm thật mạnh toàn thân côn th*t của Hàn Phong, sau đó toàn bộ đem rút ra khỏi miệng, cẩn thận nghiên cứu đánh giá. côn th*t này cấu tạo hết sức đơn giản, chỉ là một trụ thịt to lớn dài chừng ba thước, toàn thân chằng chịt mạch máu, lại tản ra uy áp nhàn nhạt. Phía dưới gắn hai viên đạn pháo to lớn, cũng không biết có bắn được ra không? Đầu trụ thịt này lại quỷ dị đội một chiếc mũ thịt, nhìn qua tựa như đầu long, lại như đầu xà, lúc này đang phình to trướng lớn, dữ tợn nhìn nàng.
Cũng không biết thứ quỷ này có gì đặc biệt, lại làm nàng... vừa gặp đã mê, ư ư ư....
Thượng Quan Nghi bắt đầu dùng đầu lưỡi quét dọc trên thân côn, nhẹ nhàng ngậm nuốt cắи ʍút̼, đem nó đặc tính đều ghi nhớ trong lòng. Chẳng mấy chốc, nàng đã nhận ra đầu ác long kia chính là điểm yếu của nó. Mỗi khi chạm đến đều làm cho toàn thân Hàn Phong run rẩy, miệng gầm khe khẽ, nàng đâu có chút dữ tợn như vẻ bề ngoài.
Hàn Phong nếu là biết được điều này, tất sẽ kêu to da^ʍ phụ. Mấy câu ngực to không não kia, không biết có nên rút lại không? Có lẽ vẫn là ngực to không não, thông minh của nàng chỉ nên quanh quẩn dưới háng hắn mà thôi:))~
Thượng Quan Nghi sau khi tìm ra điểm nhạy cảm, bắt đầu triển khai phản kích. Miệng nàng mở lớn, đôi môi đỏ mọng khẽ ngậm long đầu, cái lưỡi lại là quỷ dị quét tới quét lui, đem long khẩu nhẹ nhàng tách ra hai bên, lại là mυ'ŧ mạnh liếʍ láp, nhất thời dâʍ ɖị©ɧ chảy ra, Thượng Quan Nghi hai mắt sáng bừng dâʍ đãиɠ, đều là đem nuốt hết.
Hàn Phong không biết từ lúc nào đã bị đè xuống dưới, bị kiều đồn của Thượng Quan Nghi ngồi lên trên mặt, ác long lại là bị người ta đem ra hành hung, hắn chỉ có thể rêи ɾỉ sướиɠ khoái mà há miệng nuốt lấy d*m thủy, yếu ớt phản kháng.
Hàn Phong trong lòng mắng thầm tiểu da^ʍ phụ. Cô nàng này tại sao lại có thiên phú như vậy? Lần đầu còn là chính hắn đều đem hai người quỳ mọp dưới háng, tiểu Hàn Phong được ân cần chăm sóc. Thế mà chỉ mấy hô hấp sau tình thế xoay chuyển, hắn lại bị đè xuống dưới, huyệt hoa của nàng phành phạch áp trên mặt làm hắn chỉ có thể bị động chống đỡ, trong lòng nghi ngờ có phải hay không nàng đã... luyện tập nhiều lần rồi?
"Hừ hừ... Ohmm..."
Thượng Quan Nghi này vô cùng thông minh quỷ quái, cái lưỡi cùng miệng chỉ nhằm long đầu mà mυ'ŧ mát liếʍ láp, hoàn toàn không thèm đυ.ng tới long thể. Hai bàn tay lại là nắm lấy đôi ngọc dương của Hàn Phong xoa nắn, thi thoảng lại bóp mạnh. Hàn Phong chỉ thấy liên tiếp bị kiech thích, sướиɠ khoái không chịu nổi. Lại qua nửa nén hương, hắn đã là tới giới hạn, không thể không gồng cứng người, ác long co giật, há miệng phun ra dương thủy vô cùng đậm đặc.
Thượng Quan Nghi chỉ chờ có thế, miệng cười dâʍ đãиɠ há lớn nuốt lấy. Nàng ngậm ác long trong miệng, cái lưỡi liên tục quỷ dị liếʍ láp, trong miệng truyền ra lực hút, làm cho ác long kia rống giận liên hồi, càng thêm phun ra dương dịch.
Thượng Quan Nghi cũng có chút không ngờ tới, lần thứ nhất dương dịch phần lớn được Thượng Quan Uyển nuốt lấy, nàng chỉ có chiếm lấy phần thừa. Bây giờ chính mình cảm nhận, không ngờ ác long kia lại hung hãn như vậy, làm cho nàng miệng lớn nuốt liên tục nhưng cũng không kịp. Dương thủy tuôn trào thành tia, bắn đầy lên mặt lên tóc Thượng Quan Nghi, nhễu xuống cả ngực.
Mười mấy hô hấp sau, ác long mới là không cam lòng ngậm miệng. Thượng Quan Nghi cười lả lơi một tiếng, đem dương dịch vương vãi toàn bộ liếʍ nuốt, lại cẩn thận ngậm lấy tiểu Hàn Phong liếʍ mυ'ŧ sạch sẽ, lúc này mới trở thân đứng lên, cao ngạo nhìn Hàn Phong.
Hàn Phong trong lòng uất nghẹn, ác long bị đánh bất ngờ làm hắn không kịp vận dụng Thánh Dục Quyết phản kích. Nếu không, mặc kệ cho nàng liếʍ mυ'ŧ cả ngày cũng không thể lay chuyển. Nhìn Thượng Quan Nghi nghi kia trên mặt trên tóc dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, khoé miệng vẫn đọng vài vệt đυ.c trắng, lại còn đang dùng tay chấm lấy xoa đều, coi như kem dưỡng da đối xử. Điệu bộ dâʍ đãиɠ làm hắn tức xuýt ói máu. Thầm thề lần sau phải đem nàng chơi đến mềm nhũn, run rẩy xin tha.
"Tiểu da^ʍ tặc, mau về luyện tập thêm mười năm nữa rồi đấu với ta!"
Hàn Phong quả thật có xúc động đem nàng làm thịt tại đây, mặc kệ tất cả. Thế nhưng hắn chung quy vẫn là nhịn xuống được, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Hắn dựng thân đứng dậy, tiến đến bên bên giường ngọc. Thượng Quan Uyển lúc này mặt mày đỏ bừng, thân thể ửng hồng run rẩy. Nàng nằm đây giả chết, lại nghe thấy mấy thứ âm thanh làm người đỏ mặt kia, nhất thời tò mò mở mắt ra nhìn. Không ngờ thấy cảnh cô cô và tên đáng ghét kia chơi trò xấu hổ. Làm nàng miệng khô lưỡi đắng, trong lòng nóng như lửa đốt, hạ thân phía dưới không hiểu sao lại ngứa ngáy khó chịu, d*m thủy chảy ra ướt đẫm hai đùi. Lúc này thấy Hàn Phong tiến về phía mình thì trong lòng giật thót, có phải hắn cũng muốn đem mình cùng nhau chà đạp? Nên phối hợp với hắn, hay mà mặc kệ hắn đây?
Thế nhưng Hàn Phong tới gần cũng không có đem Thượng Quan Uyển làm mấy chuyện kia. Có Thượng Quan Nghi ở đây, hắn đừng hòng đem Băng Linh Hàn Thủ thể này thu vào dưới háng. Hắn nắm cổ tay nàng, cẩn thận xem xét, sau một hồi nét mặt cổ quái, mới là cười tà một cái, đầy thâm ý nhìn nàng.
Hàn Phong sao có thể không biết trạng thái tiểu cô nương này. Nàng cơ bản là độc dược đã giải, bây giờ đang làm thèm khát vô cùng. Hắn lại giả bộ xem xét vết thương trên ngực nàng, lại vô ý nắn bóp nhũ hoa mấy cái, làm cho nàng a a rêm rỉ. Chỉ đến khi Thượng Quan Nghi lạnh lùng nhìn hắn, mới là ngượng ngùng thu tay, trao đổi mấy câu, đem tấm lụa trên trần giật xuống quấn quanh thân thể, phi thân ra ngoài.
Sau khi Hàn Phong rời đi, Thượng Quan Uyển mới run rẩy mở mắt, hai mắt đầy ngóng trông. Thượng Quan Nghi thấy tình cảnh hoàng chất, không nhịn được đau lòng, không ngờ cởi bỏ xiêm y, leo lên bên cạnh Thượng Quan Uyển ôm nàng vào lòng.
"Ư ư...."