Hàn Phong cười tà, cô nàng dâʍ đãиɠ này vì lý do gì chưa lấy chồng thì hắn chẳng quản. Hôm nay không ăn được Thượng Quan Uyển, vậy từ cô cô Thượng Quan Nghi của nàng bắn đầu.
Hàn Phong không vội không chậm, bắt đầu thơ thẩn chăm sóc bãi cỏ non này. Hắn ngậm lấy một bên mép thịt căng mọng hồng hào vào miệng, cái lưỡi bắt đầu từ từ trượt theo khe thịt vào động thiên thai. Các mép thịt của Thượng Quan Nghi lập tức bao vây xiết lấy đầu lưỡi Hàn Phong, d*m thủy trào ra ướt đẫm làm nó vô cùng trơn trượt. Hàn Phong bắt đầu sâu hơn khám phá, đầu lưỡi hắn liên tục uốn lượn bên trong huyệt hoa, khi thì cong cong móc ngược cọ sát lên thành thịt, khi lại thẳng tuột nhọn hoắt khoan vào trong, khi thì lại uốn éo quỷ dị phồng to lấp kín phía ngoài. Cả miệng hắn lúc này đã áp vào trên khe suối huyền bí mà liếʍ láp, hút uống lấy mật hoa vô cùng thơm ngọt kia
"Ư ư ư.... AWnnnnnn...."
Phía bên trên, Thượng Quan Nghi rên hừ hừ như bị thương nặng, cả cơ thể nàng bủn rủn vô lực, ánh mắt lim dim tràn đầy sương mù. Trong đầu hỗn loạn mông lung, ba mươi năm nay, đây là lần đầu tiên nàng trải qua cảm giác như vậy, không khỏi càng thêm kích động. Đùi thon kẹp chặt lấy đầu Hàn Phong, kiều đồn nhấp nhả lên xuống, đã thật sự coi lưỡi hắn như hung vật mà điên cuồng hoan lạc.
"Phạch. Phạch. Phạch..."
Hàn Phong trở tay không kịp. Không ngờ cô ả này lại mạnh bạo như thế, ba mươi năm bảo quản nuôi nấng làm d*m thủy của nàng vô cùng nhiều. Hai mép thịt căng mộng đỏ hồng, mu thịt vươn cao thẫm đẫm dịch thủy trong suốt đang liên tục lên xuống. Hàn Phong chỉ thấy trước mắt một vùng hồng hào, hai mép thịt liên tục dập xuống miệng hắn, làm cho hắn liên tiếp bại lui, chỉ cho thể ngậm lấy mà điên cuồng cắи ʍút̼.
"Awnnnn.... Ohhh....."
Thượng Quan Nghi hai đùi kẹp chặt lấy đầu Hàn Phong, kiều đồn nảy nở liên tục nhấp nhô lên xuống. Hai mép thịt của nàng lúc này đã sớm áp trên mặt Hàn Phong, đôi cánh hoa run rẩy nhuyễn nhuyễn trong miệng hắn, co giật liên hồi. Hàn Phong thấy không ổn, định bụng tránh đi, thế nhưng là đầu bị kẹp chặt không thể di chuyển. Hắn chỉ cảm thấy từ sâu bên trong huyệt hoa Thượng Quan Nghi truyền ra cảm giác ấm nóng, cảm giác này lan tràn từ đầu lưỡi, đến hai môi, sau đó ngập tràn khoang miệng. d*m thủy từ huyệt hoa Thượng Quan Nghi tuôn trào như suối tiên, trong suốt ngọt lịm, long lanh mê người, thế nhưng xuýt chút làm hắn sặc chết. Nàng đã thất thân.
Hàn Phong chỉ có thể ngậm lấy hai cánh hoa kia mà điên cuồng mυ'ŧ liếʍ, hắn đã sớm áp cả khuôn miệng lên vùng đào nguyên mê người kia, há mồm hút mạnh d*m thủy như trâu uống nước.
"Ư ư ư.... Huh huh huh...."
Sau một hồi hoa tâm run rẩy, kiều đồn như mất hết sức lực phủ phục xuống mặt Hàn Phong. Hắn khoé miệng cười tà, cô ả này đã bị rút hết sức lực, lúc này không đem nàng cắn nuốt thì còn là lúc nào?
Hàn Phong chợt thấy hai hòn ngọc dương lành lạnh, hình như vừa phải thoát li một vùng ấm áp ẩm ướt. Hắn hơi ngẩn ra chưa kịp hiểu gì thì đã thấy kiều đồn trước mặt nhấc lên, lộ ra một khuôn mặt vô cùng lạnh lùng. Ánh mắt vừa tức giận, vừa xấu hổ nhìn mình. Không phải Thượng Quan Nghi thì còn là ai nữa.
Hàn Phong trong lòng chột dạ, mặt mũi đầy d*m thủy cười gượng nhìn Thượng Quan Nghi, cô ả này tại sao lại thanh tỉnh chứ. Hắn có chút níu lưỡi giải thích:
"Cái đó... À... Ờm... Là ngươi chủ động đưa tới a...."
Hàn Phong giải thích xong, trong lòng càng chột dạ hơn. Khuôn mặt nàng ta thế nào lại băng sương như vậy? Hắn thầm kêu không ổn, chính mình sai ở đâu? Chẳng lẽ hôm nay phải đánh với nàng một trận?
"Tên da^ʍ tặc đáng chết!"
Hàn Phong trong lòng run rẩy, nên đánh trả hay là không đây? Thế nhưng ác long dưới háng đang được Thượng Quan Uyển chăm sóc a, chẳng lẽ vừa "giải độc" cho nàng, vừa chiến đấu với Thượng Quan Nghi?
Không để Hàn Phong suy nghĩ, tóc hắn đã là bị Thượng Quan Nghi tóm lấy. Hàn Phong hắn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy trước mắt tối sầm, rồi một vùng vô cùng mềm mại ấm nóng áp ngay lên mặt mình. Thượng Quan Nghi kia không ngờ đã... Ngồi lên mặt Hàn Phong.
"Tiểu da^ʍ tặc, xem ta làm sao trừng trị ngươi! Ư ư ư..."
Thượng Quan Nghi xoay người ngồi dậy, đùi thon kẹp chặt đầu Hàn Phong, hạ thân áp trên mặt hắn, kiều đồn lại là liên tục nhấp nhô lên xuống. Nàng như một nữ vương lạnh lùng đang dùng hạ thân trừng phạt con dân của mình.
"Phạch... Phạch. Phạch.... Ohmm.... Ư ư ư..."
Hàn Phong thiếu chút chết ngạt, đấu pháp kiểu này đúng là làm hắn không thể phản kháng. Miệng mũi bị lấp đầy bởi các mép thịt, khuôn mặt gần như ngập kín trong hạ thân Thượng Quan Nghi, dính đầy chất lỏng dâʍ ɖu͙©. Hắn chỉ còn biết miệng lớn há mở, vươn dài đầu lưỡi liên tục quét liếʍ bên ngoài nhục hoa, sau đó lại cố gắng đâm sâu luồn lách, móc ngoái mυ'ŧ mát bên trong huyệt hoa. d*m thủy chảy dài bết tóc.
"Ư ư... Tiểu da^ʍ tặc.... Ư ư ư... Oh oh...."
Thượng Quan Nghi một tay vò đầu bứt tóc, tay kia nâng lên xoa ngực, bàn tay liên tục nắn bóp nhũ hoa khổng lồ, trong miệng a a kêu lớn. Kiều đồn nảy nở vểnh cao kiêu ngạo, hai mép thịt đỏ hồng căng mọng ướŧ áŧ lúc này là liên tục dập lên xuống trên cái lưỡi dựng thẳng của Hàn Phong, điệu bộ vô cùng da^ʍ mỵ phóng đãng.
"Phạch phạch.... Ư ư ư ư.... Oh oh... Huh huh...."
Khuôn mặt Hàn Phong gần như ngập trong huyệt hoa của nàng không còn lộ ra chút nào, chỉ có thể âm thầm kểu khổ nuốt hết. Hàn Phong cũng là hai tay không rảnh, nắm lấy kiều đồn nàng tách ra làm cho hai mép thịt càng thêm nảy nở căng mọng.
"Ư ư ư.... Ohhhhhhh....."
Hàn Phong chợt biến sắc, vội vàng há lớn miệng tiếp nhận, một dòng d*m thủy ngọt lịm từ sâu bên trong huyệt hoa Thượng Quan Nghi trào ra như hồng thủy tràn đê. Hàn Phong nuốt vào không kịp, d*m thủy tràn ra hai bên mép chảy dài xuống giường ngọc, suýt chút làm hắn chết sặc. Thượng Quan Nghi đã thất thân lần nữa.
Hàn Phong khuôn mặt bị huyệt hoa phủ kín. Thượng Quan Nghi sau khi thất thân đã trực tiếp phủ phục lên đầu hắn, run rẩy co giật, d*m thủy vẫn không ngừng tuôn ra. Chính nàng thì nằm im bất động, ánh mắt mê li, miệng lớn há ra tràn đầy nước bọt trong suốt, tay vẫn là đang nhẹ nhàng xoa nắn nhũ hoa, bộ dáng vô cùng dâʍ ɖu͙©.
Hàn Phong nuốt vào nhiều d*m thủy như vậy, Thánh Dục Quyết vận chuyển, đem âm khí nhanh chóng hấp thu. Nhất là âm khí tinh thuần của xử nữ như này lại càng là vật đại bổ. Làm cho âm dương đồ trong đan điền xoay tròn vững chắc, những tiêu hao khi tu luyện
Tà Vương Đồng
trong sa mạc được bổ xung phân nửa.
Hắn còn đang cố gắng vươn lưỡi thu thập, quét tới quét lui bên trong huyệt hoa Thượng Quan Nghi thì nàng bất ngờ đứng dậy. Hàn Phong từ vị trí này nhìn lên, chỉ thấy nàng kiều đồn vểnh cao, nhục hoa nảy nở ướt đẫm, hai bầu nhũ hoa căng tròn mọng nước. Vô cùng phong tình thành thục cùng dâʍ đãиɠ, so với sư tôn Thanh Thủy đúng là một chín một mười.
Nàng bây giờ khuôn mặt đã có chút thoả mãn, kiều mị liếc nhìn Hàn Phong một cái. Xoay người tiếp tục chăm sóc tiểu Hàn Phong. Hai người các nàng quỳ trước háng hắn, mặt đẹp vục xuống, tận tình liếʍ mυ'ŧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm Hàn Phong rêи ɾỉ không thôi.
"Hư hừ... Ách??!.... Uhmmmmm"
Hàn Phong đang chìm trong sướиɠ khoái, hai tay vươn ra vuốt ve các nàng. Bất chợt ngọc dương hơi đau nhức, hắn không nhịn nổi khoé miệng giật giật, Thượng Quan Nghi kia không ngờ đang cắn nó.
Động tác này làm Hàn Phong mê muội, không ngờ ác long trướng lớn, run rẩy co giật. Ngọc dương như vảy ngược của nó, đυ.ng vào tất phẫn nộ. Nó há miệng dữ tợn, chuẩn bị phun khí.
Thân thể Hàn Phong co giật liên hồi, sướиɠ khoái đi kèm đau đớn làm hắn vô cùng cuồng nộ kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Hắn bắt lấy đầu Thượng Quan Uyển, điên cuồng đóng mạnh vào miệng nàng, ác long đâm sâu lút cán, liên tục ra vào. Thượng Quan Uyển cùng Thượng Quan Nghi cũng là vô cùng phối hợp, trợ hứng cho hắn. Hàn Phong gồng cứng người, tay giữ chặt đầu Thượng Quan Uyển, ác long trong miệng Thượng Quan Uyển trướng lớn, há mồm phun ra đậm đặc dương khí vào tận sâu trong cuống họng nàng.
Mười mấy ngày tích tụ giờ phút này toàn bộ phóng ra. Ác long há miệng phun ra đám dương dịch trắng đυ.c như sữa vào tận sâu trong cuống họng Thượng Quan Uyển, đầu lòng phình to co giật, thân long chằng chịt huyết mạch, nhìn qua cực kỳ dữ tợn.
Hàn Phong ánh khuôn mặt vô cùng thoả mãn, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng tựa như thú cưng. Dương dịch quá nhiều, Thượng Quan Uyển không thể nuốt hết, dịch lỏng trắng đυ.c trào ra từ khoé miệng nàng, dọc theo côn th*t chảy xuống ngọc dương, lại được Thượng Quan Nghi không do dự liếʍ láp sạch sẽ.
Phải mười mấy hô hấp sau, Hàn Phong mới đem tích lũy trong người phun ra chút ít. Nhìn hai nàng tranh cướp dâʍ ɖị©ɧ, hắn lại cười ha ha thích thú.
Thượng Quan Uyển đầu óc mơ hồ, dương dịch mang theo nguyên lực Thánh Dục Quyết tinh thuần, ầm ầm bốc lên đại não, đem tia độc khí kia toàn bộ đánh tan, nàng lúc này hơi thanh tỉnh lại, thấy tình cảnh hoang đường này, xuýt chút ngất xỉu. Trong miệng vẫn đang ngậm côn th*t to lớn của Hàn Phong, không biết làm thế nào cả. Run rẩy nhắm mắt nhấc đầu, đem côn th*t rút ra. Cái lưỡi lại là không ngăn được lướt trên thân côn, đem mớ dương dịch toàn bộ quét sạch làm nàng đầu óc mơ hồ, bị doạ cho sợ hãi, trực tiếp lăn ra giả chết.
Hàn Phong cười tà, cô nàng này da mặt thật mỏng. Dù sao cũng đã "giải độc" cho nàng, sớm muộn cũng có ngày đem nàng chà đạp dưới háng, lúc đó hãy từ từ dạy dỗ. Hắn bắt lấy đầu Thượng Quan Nghi, côn th*t kia vẫn là thấm đẫm dâʍ ɖị©ɧ, trực tiếp tiến vào miệng nàng.
Thượng Quan Nghi thế mà lại vô cùng phối hợp, ngoan ngoãn liếʍ mυ'ŧ, đem tiểu Hàn Phong toàn bộ ngậm lấy, lên xuống tiêu hồn, làm cho nó vô cùng sạch sẽ.
Theo sau giọt dương dịch cuối cùng bị mυ'ŧ ra, Hàn Phong lúc này mới là thở phào, hơi thoả mãn. Lại có chút tự mãn, hai người này một lớn một nhỏ, toàn bộ bị mình chà đạp, lại tiến thêm một bước nữa, đem tầng mỏng manh kia xuyên phá, đến lúc đó sẽ đem hai nàng dạy dỗ cẩn thận, thành một đôi tỷ muội cực phẩm đấy.