Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 66

Giờ Dậu ngũ khắc, Cố Sanh tan khóa hồi phủ.

Liên tiếp ba ngày đại tuyết, đem sân viện Cố phủ phủ một mảnh tuyết trắng, các ma ma trong viện xúc một khuông lại một khuông.

Lúc trời sập tối, trên nền đất đã tích một lớp hoa tuyết dày hai thốn.

Cố Sanh thân khoác áo khoác da chồn, trong tay đang cầm thủ lô, lách qua hành lang bỗng chậm lại bước chân, xoay người nhìn về phía tuyết trắng bên ngoài.

Cây long nhãn trong viện cành lá điêu linh, trên chạc cây đống đầy tuyết trắng, tháng chạp gió thổi qua, tuyết tuôn rơi xuống đất.

Thạch Lựu nhìn thấy Cố Sanh chậm chạp không dời bước, bước lên phía trước gọi: "Tiểu thư, mau quay về phòng đi, lòng bàn chân ngài dính tuyết, còn đang tan ra, hàn khí xâm nhập thì nguy rồi, lập tức trở lại để nô tỳ nấu nước cho ngài ấm chân."

Cố Sanh quay đầu lại, thuận theo tiếp tục đi vào trong phòng, nhẹ giọng nói: "Hôm nay là ngày mười rồi?"

Thạch Lựu gật đầu xác nhận, nhìn thấy tam tiểu thư bỗng nhiên đầy mặt u sầu, không khỏi nghi hoặc nói: "Tiểu thư đây là làm sao vậy."

Khóe mắt Cố Sanh đều nhiễm sầu lo.

Tháng giêng Kỳ Hữu năm thứ bốn mươi tám, nếu như tất cả không khác kiếp trước, như vậy tiếp qua hai tháng mẫu thân sẽ bị hại, nhiễm ôn dịch.

Trầm di nương tháng trước muốn đi thôn trang phía nam qua mùa đông, đại khái là vì mượn cơ hội rũ hết quan hệ, sớm đã cùng thuộc hạ thông đồng một mạch, định xong thời gian hạ thủ.

Trên thực tế, kiếp này cùng kiếp trước lại có bất đồng, Cố Sanh đến nay chưa nhập Tuyên Vương phủ, Nhan Thị cùng Trầm di nương cũng không bởi vì nữ nhi của mỗi người mà tranh đấu, không đối chọi gay gắt như kiếp trước, Trầm di nương chưa hẳn sẽ hạ độc thủ.

Nhưng Cố Sanh không thể hy vọng vào giả sử, nàng phải cam đoan mẫu thân tuyệt đối an toàn.

Nửa năm trước nàng đã bắt đầu rào đón, khiến khiến dọn đến ngoại trạch của Giang Hàm.

Cho dù không ở bên trong Tuyên Vương Phủ, ngoại trạch cũng có hộ vệ trông chừng, cho dù Trầm di nương lá gan có lớn hơn cũng không dám đem độc thủ vươn đến tận biệt viện vương phủ.

Nhưng Nhan Thị là một người quật tính, nữ nhi mười tám tuổi vẫn chưa gả đi, dù sao nàng cũng phải giữ vững địa vị chính phòng, lo lắng về nhà mẹ đẻ cho khuê nữ.

Cố lão gia hôm nay mượn thế Thừa An Vương, đã bò lên chức quan tam phẩm của Lại bộ, tất cả tựa hồ đều đã sẵn sàng chỉ chờ Cố Sanh gả cho nhà tốt.

Nhưng Cố Sanh hết lần này tới lần khác lại lãng phí thời gian như vậy.

Nhan Thị năm ngoái còn gấp đến độ xoắn xuýt tay chân, năm nay được Tuyên Vương tự mình mời tiệc vài lần, trong lòng cuối cùng cũng kiên định một ít.

Đại khái là lo lắng mẹ vợ nghĩ bản thân cố ý kéo dài thời gian, Giang Hàm ở yến hội quả thực hết sức thành khẩn tỏ thái độ: Chỉ cần Cố Sanh cho phép, nàng lập tức xin ban hôn tới cửa cầu thân, đường hoàng đón Cố Sanh vào Tuyên Vương phủ.

Việc này đem áp lực toàn bộ dồn lên vai Cố Sanh, khiến Nhan Thị hận không thể nắm cổ Cố Sanh cố sức gật đầu đáp ứng Tuyên Vương.

Cố Sanh rất bất đắc dĩ, trong đầu nàng cũng gấp đến độ hoảng hốt, nhưng tiểu nhân tra như trước không có ý tứ thả người.

Nếu là Giang Hàm nguyện ý khiến nàng sau khi thành hôn vẫn làm thư đồng như bình thường, Cố Sanh sớm đã gật đầu đáp ứng, đằng này Giang Hàm tình nguyện bản thân chờ đợi, cũng muốn chờ Cố Sanh từ bỏ chức thư đồng, mới hướng Kỳ Hữu Đế xin ban hôn.

Chuyện này cũng dẫn đến Nhan Thị đến nay không dám trở mặt cùng Cố lão gia, rốt cục vẫn kéo dài đến cửa ải nguy hiểm nhất.

Cố Sanh đi qua cửa hông, từ cửa hông vào nhà, trong phòng huân than, ấm áp dễ chịu, hỏa lô nóng hầm hập nhưng không cách nào khiến lòng nàng ấm lên.

Thạch Lựu phân phó tiểu nha hoàn nấu một thùng nước sôi, phủng đến mọc dũng cho chủ tử khư hàn.

Chờ Cố Sanh rửa chân xong, Nhan Thị cũng vén mành đi vào phòng.

Hai mẹ con liếc nhau, đều mặt không biểu tình, vì Cố Sanh chậm chạp không chịu lập gia đình, trong lòng hai người đều có một chút không thoải mái.

"Nương." Cố Sanh khẽ gọi một tiếng.

Nhan Thị không lên tiếng trả lời, đi đến trước bàn trang điểm, cầm lấy lược gỗ, nhìn thoáng qua Cố Sanh.

Cố Sanh liền đứng lên, ngồi vào trước mặt mẫu thân, chờ nha hoàn tháo búi tóc cho mình.

Nhan Thị vẫy lui tất cả hạ nhân, đứng phía sau Cố Sanh, dùng ngón tay vuốt xuôi mái tóc của khuê nữ, mới nâng tay cẩn cẩn dực dực chải đầu cho nàng.

Hai mẹ con đều trầm mặc, chỉ có âm thanh của sợ tóc được chải thẳng, nhìn như yên tĩnh nhưng Cố Sanh lại lòng tràn đầy áp lực.

Nhưng Cố Sanh hôm nay tránh cũng không thể tránh, nàng hận không thể lập tức buộc mẫu thân đi Tuyên Vương phủ, một khắc cũng đừng cho nàng đình lại ở Cố phủ hiểm ác đáng sợ này.

Trầm mặc mấy khắc, Cố Sanh giương mắt nhìn về phía mẫu thân trong gương, gắt gao mím môi, trong lòng quyết định hướng mẫu thân thẳng thắn nói ra bí mật của bản thân.

Nàng là người đã chết qua một lần, biết tất cả những gì sẽ phát sinh trong tương lai.

Lời nói hoang đường như vậy, nghe thế nào đều giống như đang ngụy biện để lừa gạt Nhan Thị rời khỏi cố phủ.

Cố Sanh không đủ lòng tin, nhưng phải thử, bằng không làm sao có thể khiến mẫu thân quật cường đồng ý rời phủ?

Trong đầu thoáng chỉnh lý một chút, Cố Sanh bình tĩnh nhìn Nhan Thị, mở miệng nói: "Nương, ngài còn nhớ rõ, Sanh Nhi lần đầu tiên tiếp xúc tỳ bà cầm nghệ để khiến ngài thán phục xưng tuyệt không?"

Nhan Thị không nghĩ tới nữ nhi sẽ bỗng nhiên nhắc đến chuyện xưa, trên mặt hoảng hốt một chút, sắc mặt trầm trọng có chút hòa hoãn, cười nói: "Ngươi a, từ nhỏ đã rất thông minh, đi Quốc Tử Giám vài ngày tài nghệ tỳ bà đã vượt qua nương, làm sao sẽ quên đây? Nương lúc đó còn kiêu ngạo vì người!"

Cố Sanh quay đầu lại, cầm tay Nhan Thị, gở xuống chiếc lược ném trên bàn trang điểm, nghiêm túc cùng nàng đối diện: "Nương, ta biết tỳ bà, không liên quan việc có đi Quốc Tử Giám hay không, khi đó cổ nhạc đường ở Quốc Tử Giám còn đang dạy âm luật cơ bản, chỉ pháp còn chưa bắt đầu dạy, mà ta đã có thể lưu sướиɠ đàn được nhạc khúc độ khó cao như vậy, ngài chưa từng vì thế nghi hoặc sao?"

Nhan Thị nghe vậy cả kinh, sửng sốt hồi lâu, lúng ta lúng túng hỏi: "Vậy ngươi là từ đâu học được?"

Suy nghĩ một chút lại chán nản nói." Ngươi lúc nhỏ rất thông minh, năm tuổi đã biết chữ, lẽ nào không phải là lén xem nhạc phổ tự mình học sao? Nương nhớ kỹ ngươi khi đó việc gì cũng vừa học đã biết, rất thông minh, nửa điểm cũng không cần nương quan tâm."

Nói xong, tiếu ý trên mặt Nhan Thị đột nhiên đông lại, lại giận tái mặt cúi đầu nhìn về phía Cố Sanh, nhíu mày nói: "Chính là không biết tại sao càng lớn càng ngốc, mười tám tuổi còn không chịu đính hôn, khiến nương đem tâm sức năm đó tất cả đều quét sạch!"

Cố Sanh nghe nàng nói xong, cười khổ vài tiếng, nói: "Nương, hôm nay chúng ta trước đừng nói đến việc hôn nhân, chỉ nói những việc trước kia. Ngài biết, ta năm tuổi biết chữ, sáu tuổi biết nhạc, bản thân tranh giành danh ngạch vào Quốc Tử Giám, trước cổ nhạc đại hội nói cho ngài biết ta sẽ giành quán quân, trước khi Kinh Giám Hội cũng đã cam đoan với ngài. Cố Nhiêu sau này phong làm trắc phi, ta sớm hai tháng nói cho ngài biết chuẩn xác thời gian, phụ thân mỗi lần thăng quan Sanh Nhi đều cùng ngài nói qua, ngoại trừ những đại sự này, còn có chút việc vặt....."

Việc này đều là phát sinh trong mười ba năm qua, Cố Sanh tuy rằng nói rất hàm súc, nhưng mỗi lần trở thành sự thật đều khiến Nhan Thị kinh ngạc hoặc hưng phấn.

Nhưng bởi vì thời gian phát sinh không tập trung, cảnh giác của Nhan Thị đã bị phân tán hôm nay Cố Sanh nhắc lại như vậy, sắc mặt Nhan Thị dần dần như băng sương, gắt gao đọng lại.

"Ngươi...." Hồi lâu Nhan Thị trợn to đôi mắt chăm chú nhìn Cố Sanh, mang theo sợ hãi run rẩy nói: "Ngươi thế nào sẽ đoán được chuẩn như vậy?"

Cố Sanh đứng lên, kéo Nhan Thị đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, trấn an nói: "Nương, ngài đừng khẩn trương, ta hôm nay chính là muốn giải thích thẳng thắn việc này."

Đôi mắt Nhan Thị chăm chú nhìn khuê nữ không nháy mắt: "Ngươi nói mau! Xảy ra chuyện gì? Ngươi vừa nói nương đều cảm thấy hoảng hốt!"

Cố Sanh như trước yên tĩnh nhìn kỹ đôi mắt Nhan Thị, giọng nói mềm nhẹ nói: "Nếu như ta nói bản thân biết trước tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, ngài tin hay không?"

Đôi mắt Nhan Thị dần dần trừng lớn, trầm mặc nửa khắc, mới chậm rãi đáp: "Tin.... Ngươi nói cái gì nương đều tin! Đây... Năng lực này là chuyện tốt, lão thiên gia cho ngươi bản lĩnh, là điều tốt! Nhưng... Ngươi nhưng nghìn vạn lần đừng nói cùng ngoại nhân, nếu không khó tránh khỏi rước họa vào thân!"

Cố Sanh vốn dĩ muốn từ những dấu hiệu này dẫn ra bản thân là bởi vì sống lại, nghĩ không ra mẫu thân dĩ nhiên cho rằng nàng có năng lực tiên tri...

Lúc này đến phiên Cố Sanh sững sờ, nàng vốn là không muốn thẳng thắn với mẫu thân về kết cục bi thảm của hai mẹ con nàng kiếp trước, hôm nay Nhan Thị cho rằng như vậy ngược lại cũng tránh khỏi việc vạch trần mọi việc, nói ra tương lai khiến người ta tuyệt vọng kia.

Đã như vậy Cố Sanh quyết định đâm lao phải theo lao, nói với Nhan Thị: "Sanh Nhi biết không thể nói ra, không phải ngay cả ngài đều là mới biết được sao. Bản lĩnh này trăm triệu không thể truyền ra, hôm nay thái tử chi tranh chưa định kết cục, nếu có người muốn lợi dụng bản lĩnh này của ta, khó bảo toàn sẽ không dẫn đến tranh chấp, khiến chúng ta rơi vào hiểm cảnh."

Nhan Thị nhất thời kích động đầy mặt hồng quang, đôi mắt nhanh như chớp lưu chuyển, chợt nhớ tới cái gì vội hỏi: "Vậy ngươi mau tính toán! Thiên tử tương lai rốt cục là đại hoàng tử hay là nhị hoàng nữ? Vì chuyện này nương cũng sắp hao hết tâm tư! Ngươi cũng biết, bà bà của ngươi là phe đại hoàng tử, hôm nay nhị hoàng nữ muốn kết hôn cùng ngươi, nương nửa chữ cũng không dám nói cùng bà bà ngươi, nếu như thiên tử tương lai là Nhị Điện Hạ, nương còn có cái gì hảo lo lắng!"

Cố Sanh: "...."

Nhan Thị: "Làm sao vậy? Có phải tính toán loại đại sự này sẽ tổn hại dương thọ hay không?"

"....." Cố Sanh suy nghĩ một chút, nếu như nói cho nàng biết Nhị Điện Hạ cũng sống không được đến lúc tân quân đăng cơ, nói vậy Nhan Thị cho dù liều chết cũng không có khả năng đáp ứng hôn sự này...

Cho dù Cố Sanh có chút tự tin có thể bảo trụ tính mệnh cùng vương vị của Giang Hàm, mẫu thân cũng nhất định sẽ không cho phép nàng mạo hiểm, suy nghĩ một chút, liền đáp: "Cái gì tổn hại không tổn hại dương thọ, nương xem ta là đạo sĩ sao? Năng lực này của ta không phải tu luyện được, không hề có quy tắc, cũng không phải muốn biết cái gì thì biết cái đó. Chỉ là một ít chuyện tương lai ta sẽ thỉnh thoảng thấy trong mộng, hơn nữa chỉ có thể đoán trước những chuyện liên quan đến bản thân, người xa lạ ta hoàn toàn không biết."

Nhan Thị lập tức có vẻ thất vọng, lúng túng nói: "Đây là không thể điều khiển được sao?"

Cố Sanh gật đầu.

Nhan Thị cúi đầu nhắc tới: "Vậy không có bao nhiêu tác dụng a."

Cố Sanh cười khổ nói: "Thế nào lại vô dụng? Ta hôm nay sở dĩ thẳng thắn với ngài là bởi vì năng lực này phát huy chỗ hửu dụng, có thể cứu mẹ con chúng ta."

Nhan Thị trừng lớn mắt: "Cái gì?!"

Cố Sanh liền đem âm mưu của Trầm thị toàn bộ nói ra, cũng nói cho mẫu thân biết, nàng đã dự đoán nàng bị người hạ độc thủ nhiễm ôn dịch.

Nhan Thị nghe vậy sắc mặt trắng bệch, xiết chặt nắm tay thở hổn hển chốc lát, đột nhiên đứng dậy cả giận nói: "Ta hiện tại sẽ đem tiện phụ cáo lên nha môn!"

Cố Sanh cũng đứng dậy nói: "Nương, nàng vẫn chưa xuất thủ, ta dùng chứng cứ gì bắt nàng?"

Nhan Thị nghe vậy ngây người chốc lát, vội nói: "Lẽ nào chờ nàng đắc thủ! Nàng mua chuộc người nào? Ta dùng gấp mười số bạc khiến những người đó quay đầu lại đối phó với nàng, để nàng tự lãnh ác quả!"

Cố Sanh an ủi: "Trước trước đừng thịnh nộ, Sanh Nhi tự có tính toán, ta sớm muộn gì cũng sẽ ăn miếng trả miếng. Nhưng nếu như chúng ta dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này trả thù, chẳng phải cũng giống như hai mẹ con nàng sao? Ngài là người ăn chay niệm phật, coi trọng nhân quả báo ứng, chúng ta không cần phải vì loại người này làm ô uế tay mình, vạn nhất để nha môn tra ra kẽ hở, không tránh khỏi vì thế đền mạng, sống cũng không thể sống yên ổn. Nữ nhi có biện pháp có thể quang minh chính đại khiến mẹ con nàng thống khổ tuyệt vọng ra đi, chỉ là cần một chút thời gian."

Nhan Thị nghi hoặc nói: "Nhưng ngươi không phải nói nàng hai tháng nữa sẽ động thủ....."

Cố Sanh gật đầu nói: "Cho nên a, ta nghĩ mời ngài đến ngoại trạch Tuyên Vương phủ tránh một chút. Nữ nhi sớm muộn gì cũng phải gả cho Tuyên Vương, Nhị Điện Hạ đem nhạc mẫu mời về ngoại trạch tiêu khiển, cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, không cần phải kiêng kỵ."

Nhan Thị suy nghĩ chốc lát, hỏi: "Vậy ngươi cũng theo nương cùng đi?"

Cố Sanh lắc đầu nói: "Thánh thượng qua mấy ngày sẽ tuần du Giang Nam, Cửu Điện Hạ cũng được khâm điểm đi cùng, Sanh Nhi có thể phải đi theo hầu hạ. Lần này trở về, sẽ từ chức thư đồng, theo Nhị Điện Hạ, nương cũng đừng quên ngài đã đáp ứng sau khi nữ nhi thành hôn, ngài sẽ cùng phụ thân hoàn toàn chặt đứt quan hệ."