Cố Sanh trong nháy mắt thiên tư vạn tự, đem Nhị Điện Hạ bên ngoài cổ kiệu vứt ra sau đầu, đơn độc trốn ở bên trong kiệu bắt đầu kéo khăn.
Hồi lâu bên ngoài mới truyền đến một tiếng xin lỗi rầu rĩ: "Là ta lỗ mãng, ngươi đừng để bụng."
Cố Sanh lúc này mới lấy lại tinh thần, ngây ngốc hồi lâu, lần thứ hai vén mành kiệu.
Mắt phượng của Giang Hàm lúc này khẽ buông xuống, đang chăm chú nhìn mành kiệu, khuôn mặt trắng nõn đã nghẹn đến đỏ bừng.
Cố Sanh trong lòng ấm áp, nàng thế nào có thể quên đây?
Giang Hàm từ trước đến nay chính là một hũ nút, hôm nay không biết là bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại giả như vân đạm phong khinh vội vàng bày tỏ tâm sự, sợ là trong lòng đã nghẹn đủ mới không nhịn được mà nói ra.
Hôm nay bị Cố Sanh phản ứng như vậy, trong lòng làm sao không khó chịu đây!
Cố Sanh vừa rồi trong lòng hỗn loạn, lúc này nhìn thấy Giang Hàm sượng mặt liền hoãn giọng nói: "Điện hạ không phải một người lỗ mãng, bất quá hôm nay xác thực nóng vội một ít, loại chuyện này tốt xấu gì cũng nên tìm một thời gian ngồi xuống thương lượng."
Trong mắt Giang Hàm lại sáng người, vội vàng phái kiệu phu vòng trở lại, nói là muốn vào trà lâu vừa đi qua để nghỉ chân.
Một đám thị vệ thật xa phía sau cũng nghe thấy được, mỗi người đều giống hòa thượng sờ không được tóc.
Lúc này mới đi được vài bước đường? Nghỉ ngơi cái gì?
Cố Sanh ở bên trong kiệu che miệng cười.
Môi đỏ mọng hé mở, hàm răng trắng bóng như ngọc trai, Giang Hàm nhìn thấy trong lòng dấy lên ngọn lửa, sau đó cũng ngây ngốc mỉm cười.
Cố Sanh khẽ động mắt hạnh cười nói: "Điện hạ, chúng ta vừa mới từ đại tửu lâu đi ra , lại đến tiểu quán nghỉ chân? Hôm nay cũng sắp tối rồi, không bằng ngày khác lại nói đi?"
Giang Hàm quay đầu ngựa lại, theo sau kiệu phu, dừng một chút mới đáp: "Vậy ngươi ngay tại chỗ cho ta một lời xác định, ở đây bất tiện, ta sẽ đổi chỗ khác, tất cả đều xem ngươi."
Nghĩ đến Nhị Điện Hạ cũng là thật sự nóng lòng, vẫn chưa xác định liền cùng "người ta" tương hứa, thật sự không trầm ổn bằng kiếp trước.
Cố Sanh mỉm cười, nét mặt vẫn giả vờ lạnh nhạt nói: "Điện hạ đây là ý gì? Chẳng lẽ Sanh Nhi hôm nay không để cho ngài một câu trả lời thuyết phục ngài sẽ không để ta quay về nhà nữa?"
"Cũng không phải như vậy." Giang Hàm nói quanh co, sắc mặt hồng hồng, nhưng hoàn toàn không có ý để nàng đi, nắm dây cương đi về phía tiểu quán, một hồi lâu mới nhỏ giọng đùa giỡn: "Vậy ngươi cho ta một câu trả lời thuyết phục đi? Vui ý hay không đều xem ngươi, bản vương không thích cưỡng cầu, muốn báo cho ngươi biết trước cũng là ý tứ này, nếu không đã sớm trực tiếp thượng tấu phụ hoàng xin ban hôn rồi."
Cố Sanh mím môi cúi đầu, trước sau nhiều ngươi vây quanh, nàng thật sự xấu hổ, vỗ mành, lại lùi về bên trong kiệu, trong lòng ngọt ngào.
Giang Hàm tính tình này một chút cũng chưa từng thay đổi, vẫn là dáng vẻ nàng quen thuộc, chính là chẳng biết hôm nay sao lại nóng lòng như vậy, như là sợ ai hoành đao đoạt ái.
Đến trà quán, chỗ ngồi năm trượng vuông, ngay cả một nhã gian cũng không có, hiển nhiên cung phụng không nổi phật lớn như hoàng tước.
Tiểu nhị nhìn thấy đến là một vị lai khách khí vũ hiên ngang, người lớn lên cũng xinh đẹp như chạm ngọc, phía sau còn có một tiểu mỹ nhân mặt phấn xấu hổ, trong lòng biết vị khách này không phải người thường, vội vàng gọi một tiếng: "Lên gian quý khách — khách quan, mời vào bên trong!"
Giang Hàm đánh giá bốn phía, tiểu lâu cũ kỹ này còn đi đâu được nữa, không khỏi khẽ nhíu mày.
Nhưng nếu đổi chỗ khác thì sắc trời sẽ muộn, nàng không thể phá hủy danh tiếng của Cố Sanh, đành phải chấp nhận ngồi tại chỗ này!
Nhìn lướt qua nhìn lướt qua mấy trà khách thưa thớt trong quán, cho một ánh mắt, tùy tùng lập tức hiểu ý, cản bước lên phía trước đưa một ít bạc, khiến khách nhân di chuyển đi nơi khác dùng trà.
Chờ xung quanh trống trãi, Nhị Điện Hạ lại tự mình lấy một thỏi bạc đưa cho tiểu nhị, mở miệng nói: "Ngươi cũng đi ra ngoài, trong quán đừng lưu lại người, chúng ta có việc phải thương lượng."
Tiểu nhị của tiểu trà quán này, đâu khi nào gặp được đại nhân vật, trong tay lặng lẽ ước lượng giá trị thỏi bạc, nên là năm lượng quan ngân đi, nhất thời kích động đến bắp chân run rẩy, cảm động đến rơi nước mắt hỏi: "Khách quan muốn gọi thêm gì không."
Nếu như Giang Hàm tự mình ăn uống đạm bạc còn có thể được thông qua, nhưng hôm nay Cố Sanh đi cùng, nàng đâu dám gọi đầu bếp không tay nghề ở đây quấy nhiễu hăng hái của nàng, khoát tay chặn lại, nói: "Không cần, cho một bình trà là được."
Tiểu nhị ai một tiếng đi xuống lầu, trong lòng cũng biết quý khách này là vừa vặn đi ngang qua, khiến tiểu quán trà nhà mình được đại vận, đâu còn dám quấy rầy, vui vẻ quát một tiếng, lên một bình trà, sau đó lập tức rời khỏi trà quán, cửa đóng nghiêm cẩn
Trà quán lại yên tĩnh, Giang Hàm kéo tọa ỷ, nghiêng đầu nhìn Cố Sanh, nhẹ giọng nói: "Ngồi đi."
Cố Sanh gật đầu thi lễ, ngồi xuống.
Nhị Điện Hạ lại không ngồi xuống, mà chỉ như cây cột đứng bên cạnh Cố Sanh, hai tay bắt chéo sau lưng, trầm mặc không bao lâu, vội nói: "Ngươi nói như thế nào?"
Đều gấp thành cái dạng gì rồi!
Cố Sanh bị chọc cười, thật lâu không phát hiện dáng vẻ nóng nảy như khỉ con của Giang Hàm, nàng cố ý giở trò, bĩu môi giận dữ nói: "Điện hạ, ngài đây là thẩm vấn phạm nhân sao? Sanh Nhi ngay cả Cửu Điện Hạ còn không sợ, ngài hù dọa không được ta đâu."
Giang Hàm sửng sốt, lúc này mới bước đi thong thả đến ngồi đối diện, một đôi mắt phượng vô cùng lo lắng nhìn thẳng Cố Sanh, giải thích: "Ta biết, hôm nay đột nhiên nói việc này có chút đường đột, nhưng đây cũng không phải nhất thời hưng khởi. Ngươi là một cô nương tâm tư thông thấu, ý tứ của ta đối với ngươi, ngươi cũng đều có thể nhìn ra đi? Huống hồ ngươi cũng đến tuổi chọn nơi gửi gấm, ta là muốn đường hoàng cưới ngươi qua cửa, không giống với nhị tỷ của ngươi, chúng ta đính hôn, còn phải chờ một năm mới có thể đón ngươi vào cửa, cho nên kéo không được."
Cố Sanh vẫn cúi đầu, mặt đỏ bừng, kiếp trước nàng cũng nghe qua loại biểu lộ này, vẫn còn nhớ rất rõ ràng đây!
Đó là một năm sau khi vào vương phủ, cũng chính là mùa thu sang năm!
Lúc đó nàng mắt chưa từng chớp, kết quả Nhị Điện Hạ đã viết xong thư hàm xin tứ hôn, kích động đi báo hỉ cho mẫu phi.
Sau đó đã bị Trang phí vứt một cái tát...
Có người nói Trang phi hôm đó tức giận, thiếu chút nữa đem nóc nhà Cảnh Dương Cung xốc ngược.
Tổng thể chỉ hỏi Giang Hàm mấy vấn đề: Quân quý kia tổ tiên là tước vị gì? Chức quan mấy phẩm? Có thứ tự gì ở Quốc Tử Giám? Mỹ nhân phẩm cấp gì của Kinh Giám Hội?
Đáp án là : Tử Tước, ngũ phẩm, không xuất thân Quốc Tử Giám, Kinh Giám Hội vẫn chưa kịp tham gia.
Trả lời hoàn tất, Trang phi tức giận đến ngũ quan di chuyển, nếu như nàng biết chút công phu đều có thể tại chỗ phế đi hoàng tước bản thân sinh ra, cho nên nói quân quý không luyện võ cũng là suy nghĩ cho sự an toàn của ái nhân cùng hài tử.
Chính là như vậy, Cố Sanh lúc đó chờ trong phủ, tâm tâm niệm niệm chờ Nhị Điện Hạ trở về, cũng chỉ chờ đến nàng ấy cúi đầu mang tấu thư trở lại.
Cố Sanh gọi một tiếng "Điện hạ", Giang Hàm vừa nhấc khuôn mặt, mặt trái còn in rõ năm dấu tay.
Kiếp này sẽ không giống vậy, Cố Sanh mặc dù xuất thân Tử Tước Phủ , nhưng bản thân là một quân quý phẩm cấp cao, Quốc Tử Giám học nghệ kỹ càng, đệ nhất dung hoa Kinh Giám Hội.
Nàng cho đến bây giờ chưa từng hoàn mỹ như vậy, tâm nguyện kiếp trước chưa xong, kiếp này đều có thể hoàn lại cho Giang Hàm.
Cố Sanh xấu hổ mỉm cười, trong lòng tất nhiên là đã đáp ứng rồi, ngoài miệng vẫn rụt rè nói: "Mẫu thân nói ta còn nhỏ, không vội gả đi."
"Thế nào không vội đây?" Giang Hàm liễm mắt phượng nói: "Ta nghe ma ma nói, quân quý sớm sinh dưỡng, thân thể khôi phục cũng nhanh, đây cũng không...."
"Điện hạ!" Khuôn mặt Cố Sanh trướng đến đỏ bừng, oán giận nói: "Ngài nói cái gì đây!"
Tuy rằng kiếp trước nàng cùng Giang Hàm kéo đến hơn hai mươi tuổi, nhưng bởi vì vấn đề thân thể, hai người rất ít bàn đến chuyện sinh dưỡng hài tử, hôm nay Giang Hàm nói thẳng như vậy, Cố Sanh nhất thời xấu hổ không chỗ trốn!
Giang Hàm rốt cục phát hiện bản thân nghĩ quá xa, ngượng ngùng mỉm cười, nâng chén trà nhấp một ngụm.
Hai người đều là hai má đỏ bừng, gống như tắm trong hồ mà buồn bực nửa canh giờ, trên gáy còn có chút mồ hôi.
Dừng chốc lát, Giang Hàm tựa hồ hạ quyết tâm, nhường một bước nói: "Vậy ngươi muốn bao lâu mới gả đi?Nếu Thực sự không được, ta sẽ chờ đến nhập hạ mới thượng tấu, thế nào?"
Cố Sanh: "...."
Được rồi, đây thật đúng là nhượng bộ lớn a! Một mạch lùi lại.....ba tháng!
Chuyện này xem ra lảng tránh không được, Cố Sanh thanh giọng, nghiêm túc nói: "Điện hạ đừng nóng vội, Sanh Nhi không có ý khước từ, ngài đừng xem ta thường ngày tùy tiện, thật ra chuyện này ta sớm để trong lòng. Ta cũng không sợ ngài chê cười, nói ra có thể ngài không có ấn tượng, nhưng lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, là ngài lúc đó mờ Ngữ San tỷ xem hí kịch, cùng ngày ngài tự mình tiễn ta về phủ, còn nhớ rõ sao? Chính là khi đó, trong lòng Sanh Nhi đã nghĩ ngài là nhân vật nhất đẳng, sớm nghĩ lộ diện trước mặt ngài! Cũng may ông trời thương xót, khiến ngài trùng hợp xem cổ nhạc đại hội!"
Giang Hàm nghe vậy đôi mắt sáng như đuốc, môi mấp máy, ngơ ngác há mồm: "Có thật như vậy không?"
"Lừa gạt ngài làm gì?" Cố Sanh đỏ mặt bĩu môi: "Nói ra sự ngài nghĩ ta tùy tiện, chuyện này nói ra chính là muốn cho ngài yên tâm, không cần phải vội vã xin tứ hôn."
Trên mặt Giang Hàm cũng có tiếu ý, hít một hơi thật sâu, nhấc cằm dương dương tự đắc nói: "Được, có lời này của ngươi, ta cũng có thể an tâm, nhưng ngươi muốn khi nào thành hôn? Cũng không thể kéo dài?"
Cố Sanh cũng không biết bản thân cảm thấy chỗ nào không thích hợp, lúc này Giang Hàm hỏi đến, liền tinh tế suy nghĩ, đáp: "Tốt xấu gì cũng chờ Cửu Điện Hạ trưởng thành."
"Vì sao?" Sắc mặt Giang Hàm hơi trầm xuống, quả nhiên là bởi vì A Cửu.
Cố Sanh kiên trì nói: "Cửu Điện Hạ hiện tại không muốn rời xa ta, nếu tùy tiện tách ra, sợ là sẽ chọc giận tiểu hoàng tước."
Giang Hàm chăm chú nhìn Cố Sanh, trầm giọng nói: "Chuyện này không cần bận tâm, chúng ta nhập học cũng không có thư đồng, mà mấy người thư đồng theo sau, không có cũng không sao. A Cửu so với người bên ngoài nhập học sớm ba năm, nên mới cố ý an bài một người tùy thân hầu hạ, hôm nay cũng đã mười tuổi, nên tự lập sớm ba năm, còn có cái gì mà không thể rời xa ngươi?"
Cố Sanh nhíu mày, mệt mỏi nói: "Hay là nên cho một chút thời gian để Cửu Điện Hạ thích ứng, vẫn không tiện quá đột nhiên...."
"Có cái gì phải cố kỵ?" Giang Hàm phản bác: "Cửu hoàng muội đường đường siêu phẩm, nói đoạn là đoạn, đâu có tự phụ như vậy? Trái lại là ngươi, những năm này một lòng đặt trên người A Cửu, ta xem ngươi so với kia những ma ma kia còn để tâm hơn, thích hài tử như vậy thì bản thân sớm sinh một đứa, thật tốt?"
Cố Sanh hé miệng, e thẹn trừng Giang Hàm một cái, cúi đầu suy nghĩ một chút, vẫn là nói: "Ngài cho ta một chút thời gian, ta đem chuyện này nói cùng Cửu Điện Hạ ngài đừng vội thượng tấu cho thánh thượng."
Giang Hàm nháy mắt mấy cái, trong lòng lo lắng Cố Sanh làm việc dây dưa, liền mở miệng nói: "Ta tự mình đi nói."
"Đừng!" Cố Sanh vội vàng ngăn cản, nếu nàng tự mình từ biệt Cửu Điện Hạ, đem sai lầm toàn bộ nhận vào người, Giang Hàm đi nói thì sẽ thế nào?
Một bên vội vã muốn người, bên kia không chịu thả, nói không chừng hai người thật có thể vì chuyện này mà trở mặt!
"Ta tự mình đi nói thì tốt rồi, ngài chờ tin tức của ta đi."
Bên ngoài sắc trời đã ngã chiều, Giang Hàm bất tiện ở lâu, chỉ đành đáp ứng, đứng dậy tiễn Cố Sanh về phủ.