Sau khi nội thị trong cung đem Cố Nhiêu giao cho nha hoàn của vương phủ đang chờ ngoài xa giá, cũng không tiết lộ nguyên do nàng bị phạt, lúc bọn nha hoàn tiếp nhận chủ tử, cũng không chiếu đèn l*иg nhìn kỹ nên chỉ nghĩ là Cố Nhiêu uống say.
Nhìn phía sau còn có một chiếc xe ngựa mang theo thái y, bọn nha hoàn còn cảm thán đại hoàng tử đối với Cố thị tỉ mỉ săn sóc, cũng không khỏi vì bản thân được hầu hạ chủ tử mà mừng rỡ, nghĩ đến ngôi vị thứ phi của Cố thị cũng sẽ không xa.
Nhưng mà, lúc bọn nha hoàn đem Cố Nhiêu nâng vào xe ngựa, thắp sáng đèn l*иg, mới bị chưởng ấn xanh tím trên mặt nàng dọa đến hoảng loạn, vội vàng giục xa phu, một đường nhanh chóng hồi phủ.
Trở về Thừa An Vương Phủ, chuyện trên mặt Cố Nhiêu bị thương thoáng chốc lan truyền, nha hoàn ma ma đều "báo hỉ" cho tiểu chủ tử của mình, những cơ thϊếp khác nghe nói việc này cũng đều hả dạ.
Từ lúc Cố thị vào vương phủ, liền được Thừa An Vương sâu sắc sủng ái, từ lâu đã làm cho không ít người ghen ghét.
Trong số các cơ thϊếp, chỉ có nàng ta sau khi vào cửa chỉ thỉnh an Vương phi ba lần, liền không tuân phép tắc, cũng không có người dám công nhiên hỏi đến.
Thừa An Vương đem nàng an trí ở một tiểu viện cảnh trí thanh nhã nhất trong phủ, còn đặc biệt thông tường, khiến sân viện nối thẳng với thư phòng ở tiền viện, làm cho đại hoàng tử xử lý xong công vụ có thể trực tiếp tìm đến tiểu viện của Cố Nhiêu, tình nghị trong đó đương nhiên không cần nhiều lời.
Mà ngay cả yến hội sinh thần của tiểu hoàng tước, Thừa An Vương cũng đồng thời dẫn theo Vương phi cùng Cố thị, chính là muốn nô tài trong phủ hiểu rõ — hai vị quân quý này mặc dù địa vị có khác biệt, nhưng trong lòng Thừa An Vương, các nàng là bình đẳng, dù là ai cũng không thể coi thường Cố thị.
Nhưng mà Cố Nhiêu lần này đắc thế ra phủ dự tiệc, cuối cùng lại bị đánh đến bị khiêng về phủ.
Sau khi Thái y bôi thuốc cho Cố Nhiêu, cũng không lập tức cho nàng uống trà tỉnh rượu, chỉ để nàng tiếp tục mê mang.
Bằng không tỉnh lại, tám phần là sẽ đau đến trằn trọc xuất một thân mồ hôi, đến lúc đổi thuốc sẽ càng đau nhức.
Không bao lâu, xe ngựa của Thừa An Vương và Vương phi cũng trở về phủ, đại hoàng tử áo choàng cũng không kịp cởi ra liền vẻ mặt lo lắng chạy tới tiểu viện của Cố Nhiêu.
Sau khi hỏi qua thương thế, đại hoàng tử liền đem thái y tạm thời sắp xếp ở tại trong phủ.
Thẳng đến giờ Thìn ngày hôm sau, Cố Nhiêu mới mơ hồ chuyển tỉnh, mới vừa mở mắt nàng đã bị cảm giác đau đớn ở hai má kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến vô thức nâng tay ấn vết thương.
Vừa chạm liền đau đớn, Cố Nhiêu đau đến giật mình, kêu thảm một tiếng, nha hoàn bên cạnh bước lên phía trước đỡ lấy tay nàng, hoảng hốt nói: "Tiểu chủ tử! Đừng lộn xộn, trên mặt vẫn còn bôi thuốc!"
Cố Nhiêu từ trong đau đớn khó có thể chịu được gian nan trấn định, hòa hoãn một lúc mới nhíu mày nhìn về phía nha hoàn bên cạnh, vội la lên: "Xảy ra chuyện gì.... Khuôn mặt của ta làm sao vậy? Cầm gương đồng đến đây!"
Nha hoàn cũng buồn bực rốt cục là đã xảy ra chuyện gì.
Đại hoàng tử trông chừng Cố thị một đêm, sáng sớm lại vào trong cung, chỉ còn nha hoàn thϊếp thân ở lại hầu hạ, tùy tùng bên cạnh hắn mỗi người đều thủ khẩu như bình, mặc cho hậu viện hỏi thăm thế nào cũng chưa từng hỏi ra manh mối.
Cố Nhiêu nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của bản thân trong gương đồng, suýt nữa lại sợ đến ngất đi, trong lúc nhất thời trong đầu trống rỗng, một hồi lâu nàng mới bắt đầu nỗ lực hồi ức đã xảy ra chuyện gì.
Nàng có thể nhớ lại hình ảnh bản thân uống rượu cùng các phu nhân của chúng quan lớn, nhưng lúc yến hội sắp kết thúc, ký ức lại gián đoạn.
Nàng dường như nhìn thấy Cố Sanh, còn có... Đại hoàng tử, nhưng hai người kia thế nào lại có thể sai người vả miệng nàng đây?
Cố Nhiêu nhắm đôi mắt nỗ lực hồi ức, trong đầu lại hiện lên một thân ảnh y phục màu hạnh hoàng.
Nàng chỉ mơ hồ cảm thấy đó là một đại nhân vật, nhưng màu sắc chế phục lại bất đồng cùng thánh thượng, vậy thì là ai lại có uy thế như vậy đây?
Tư tiền tưởng hậu, Cố Nhiêu vẫn không cách nào xác định tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định chính là nàng đã gây họa!
Nàng lo lắng bất an cho đến buổi chiều, sau khi đại hoàng tử trở về, quả nhiên trước tiên vẫn là đến tiểu viện xem nàng, lúc này mới khiến Cố Nhiêu thở dài một hơi, tốt xấu gì đại hoàng tử cũng không bởi vậy mà trách tội nàng.
Lúc đại hoàng tử bước vào phòng ngủ, Cố Nhiêu giả vờ giải vịt dùng khăn che mặt, nghẹn ngào khóc hô: "Điện hạ! Đừng tới đây! Thϊếp rất xấu xí!"
Một tiếng này khiến trong lòng đại hoàng tử đau như dao cắt, hắn u sầu thảm đạm đến ngồi bên giường, nhẹ nhàng kéo Cố Nhiêu vào trong lòng, không ngừng thở dài.
Cố Nhiêu nhìn thấy đại hoàng tử không có ý trách cứ nàng, lúc này mới thổi phì lá gan dò hỏi: "Duẫn Thần, đêm qua xảy ra chuyện gì?"
Đại hoàng tử đương nhiên bất tiện nói tỉ mỉ bản thân sai người vả miệng nàng, chỉ hàm hồ nói: "Cũng là tam muội tốt của ngươi nên mới xảy ra chuyện!"
"Là nàng?! Quả nhiên là nàng!" Cố Nhiêu lập tức tức giận đến cả người huyết khí dâng lên, một hồi lâu mới thở dốc nói: "Điện hạ... Ngài phải làm chủ cho Nhiêu Nhi!"
Đại hoàng tử lập tức cất cao giọng nói: "Đây là dĩ nhiên! Bản vương sớm muộn gì cũng sẽ thay ngươi đòi lại công bằng."
* * * * * *
Đêm đó Cố Sanh còn theo Cửu Điện Hạ dạo chơi trong hoa viên đến khuya.
Trong lòng nàng vẫn luôn luyến tiếc hồ sen sắp điêu linh kia, vẻ mặt liền có vẻ lưu luyến u sầu.
Lúc sắp xuất cung, Cửu Điện Hạ lại mệnh lệnh cho người từ trong hoa phòng dời ra gốc hoa sen tươi tốt, đặt vào trong chậu tặng Cố Sanh mang về phủ.
Hoa sen kia là một cây hoàng kiều y, cánh hoa đạm nhạt mà no đủ, hoa nhị màu quất vàng, Cố Sanh chưa bao giờ thấy loại này, nhưng đã là Cửu Điện Hạ ban cho nhất định là không phải phàm vật.
Vì nàng có một lần nhãn phúc mà khiến nhiều hoa tươi phải tàn úa như vậy, trong lòng Cố Sanh vốn là không đành lòng, trước khi đi, rồi lại mắt mở trừng trừng nhìn Cửu Điện Hạ vì nàng lại "gϊếŧ chết" một gốc sen quý báu, trong lòng không ngừng tạ lỗi.
Trên đường hồi phủ, Cố Sanh vẫn tự tay ôm cây hoàng kiều y, trong lòng vẫn bang bang loạn nhảy.
Nói đến cũng kỳ lạ, từ lúc lên xe ngựa an tĩnh lại, Cố Sanh vẫn luôn cảm thấy cả người khô nóng, nàng xưa nay sợ lạnh, trong tháng chạp giá lạnh này thật là có vẻ khác thường.
Cố Sanh hít một hơi thật sâu, vô thức nâng tay cọ sau gáy, bỗng nhiên phát hiện thân thể tựa hồ nổi lên phản ứng kỳ lạ nào đó, cổ chiến đấu tin tức tố vừa rồi như còn đang quanh quẩn cạnh nàng!
Trong lòng lộp bộp, lập tức vén mành xe hít vài hơi không khí lạnh lẽo bên ngoài.
Cử động này làm Thạch Lựu cả kinh vội vã đến gần, kéo mành xe lại kinh hoảng nói: "Tiểu thư đây là làm sao vậy?"
Cố Sanh khoát khoát tay, nhíu mày, vẻ mặt đau đớn lại hoảng trương, nàng ló đầu ra, thúc dục xa phu nhanh một chút, nghĩ thầm sau khi hồi phủ liền muốn tắm rửa một phen, tẩy sạch khí tức nhiễm trên thân thể.
Nhưng mới vừa hồi phủ, Cố Sanh đã thấy Nhan Thị nóng lòng đến xoay quanh, vẻ mặt lo lắng chào đón, hỏi: "Sao lại ăn đến giờ này?"
Cố Sanh không muốn Nhan Thị lo lắng, liền bỏ qua việc gặp phải Cố Nhiêu, chỉ nói là Cửu Điện Hạ giữ nàng lại thưởng hoa.
"Thưởng hoa? Bây giờ là tháng chạp, ngươi thưởng hoa cái gì?"
Dưới ánh mắt của Nhan Thị, Cố Sanh chỉ gọi gã sai vặt phía sau bưng hoa sen lên cho mẫu thân "tận mắt chứng kiến", bản thân vội vã phân phó nha hoàn nấu nước tắm rửa.
"Tắm rửa?" Nhan Thị càng kinh ngạc, lập tức bác bỏ yêu cầu của Cố Sanh, nói: "Hôm nay hàn lãnh! Ngươi lăn qua lăn lại cái gì? Muốn tắm cũng phải chờ ngày mai, huân ấm phòng tắm rồi mới tắm!"
Cố Sanh rất ít khi làm trái ý nguyện của mẫu thân, nhưng lần này lại không thể tòng mệnh, kiếp này nàng lần đầu tiên khóc lóc om sòm cùng Nhan Thị, dĩ nhiên chính là vì muốn tắm, huyên náo đến chỉ còn kém nằm lăn trên mặt đất.
Nhan Thị nhìn thấy không lay chuyển được nàng, cũng không thể tránh được, chỉ đành gọi các ma ma, hơn nửa đêm đi huân ấm phòng tắm, lại nấu vài thùng nước nóng, lúc này mới khiến nữ nhi vào mộc dũng để tắm.
Cố Sanh như nguyện ở trong nước ngâm nửa canh giờ, mới vừa ra khỏi phòng tắm đã bị mẫu thân ở một bên tự mình giám sát tiến đến, trong ba lớp ngoài ba lớp quấn kỹ, một đường mang nàng đến phòng ngủ.
Trên người Cố Sanh còn có chút không khỏe, vốn không muốn ngủ cùng mẫu thân, nhưng nàng cả người được quấn đến giống như con tằm, cũng không có cách nào khác phản kháng, chỉ đành thuận theo ý mẫu thân.
Nhan Thị sợ tóc nàng ẩm ướt sẽ cảm lạnh, nên mẹ con nửa đêm ngồi bên hỏa lô hồi lâu, rốt cục lăn qua lăn lại hoàn tất mới nằm xuống.
Vốn tưởng rằng tắm rửa xong sẽ tốt, nhưng chờ bốn phía an tĩnh lại loại cảm giác cả người run rẩy mà nóng bừng này lần nữa cuộn trào như thủy triều.
Không bao lâu, Nhan Thị đã phát hiện nữ nhi trằn trọc, vội vàng thắp đèn, lo lắng sờ đầu Cố Sanh, nhìn thấy có chút mồ hôi, liền vội nói: "Khó chịu chỗ nào? Ngươi nha đầu ngang bướng này! Nói lại không nghe! Nhìn ngươi lần sau còn dám nửa đêm ngâm nước nóng không!"
"Ta không sao! Nương, ngươi mau ngủ đi!" Cố Sanh lúc này vốn là khó chịu, nghĩ đến phản ứng của thân thể, nhất thời xấu hổ đến dùng chăn che mặt, lại ấp úng nháo loạn muốn trở về phòng ngủ của mình.
Nhan Thị trong lòng bất an, đồng thời rất là nghi hoặc.
Khuê nữ của nàng lớn như vậy, lần đầu tiên nháo loạn, lúc Cố Sanh năm sáu tuổi, đã giống như tiểu đại nhân, lúc này đã mười lăm tuổi rồi, ngược lại biến thành một hài đồng!
"Rốt cục xảy ra chuyện gì!" Nhan Thị không thể nhịn được nữa kéo chăn trên mặt nàng xuống, nhất thời sửng sốt.
Chỉ thấy Cố Sanh vẻ mặt đỏ bừng, một đôi mắt hạnh tựa như thu thủy, đôi môi cũng no đủ rực rỡ như anh đào...
Là người từng trải, Nhan Thị sét đánh không kịp bưng tai... đã biết rồi!
"Được rồi được rồi, nương còn tưởng rằng ngươi có mao bệnh gì đây, đừng che mặt nữa, tình huống này hít thở một chút mới thoải mái!"
Cố Sanh nhìn thấy mẫu thân bỗng nhiên vẻ mặt ôn hoà, còn mang theo một chút trêu đùa nhìn chăm chú vào nàng, nhất thời không hiểu sao thẹn quá thành giận, lập tức bĩu môi xoay người, đưa lưng về phía Nhan Thị.
Nhan Thị cũng không giận, hé miệng mỉm cười, thản nhiên nói: "Được rồi a, chuyện này có cái gì xấu hổ? Đã là đại cô nương mười lăm tuổi, nếu ngươi không có phản ứng, nương ngược lại muốn mời lang trung thay ngươi xem một chút, người ta có một số hài tử mới mười một mười hai tuổi đã...."
"Nương! Ngươi nói cái gì đây!" Cố Sanh nhất thời mặt đỏ đến sắp phát tím, quay đầu nhỏ giọng phản bác: "Ta không mới không có phản ứng, hôm nay.... Hôm nay trong yến hội đặc biệt nhiều tước quý, không tách ra hưởng yến, ta chính là nhiễm phải...nhiễm phải một chút cái kia...."
Nhan Thị không cho là đúng nói: "Vậy thì có cái gì, ngươi vẫn chưa xuất giá, lại không có tiêu ký của phu quân, thân thể nhất định sẽ chủ động có phản ứng với người phù hợp, đây là việc tự nhiên, có cái gì phải e lệ? Chờ gả cho người khác thì tốt rồi."
"Ta! Không! Có!" Cố Sanh đã tức giận đến đầu nở hoa.
Thân thể vì sao sẽ không khống chế được?
Kiếp trước nàng chưa từng quẫn bách như vậy, đêm nay cũng không biết là bị hù dọa hay thế nào, nói chung nhất định là ngoài ý muốn!
Nhan Thị thấy nàng ngượng ngùng như vậy, chỉ đành thổi tắt đèn, đi ngủ.
Vừa tỉnh lại, Cố Sanh rốt cục khôi phục bình thường, vẻ mặt mệt mỏi rã rời đi học đường.
Từ ngày đó, ánh mắt nàng nhìn tiểu nhân tra vẫn luôn có chứa địch ý khó hiểu.
Trong nháy mắt đã đến đầu xuân.
Kỳ Hữu năm bốn mươi sáu, chính là năm Cố Sanh giám định phẩm cấp.
Vẫn giống như trước đây, phẩm cấp cao đẳng hiếm thấy của nàng chấn kinh cả Cố phủ.
Dựa theo cách nói của người Tây Dương, nàng là một quân quý cấp S.
So với Giang Hàm thân là tước quý cấp S, ngoại trừ thân phận khác biệt, Cố Sanh tự tin bản thân có thể xứng đôi với Nhị Điện Hạ.
Cũng chính là sau khi phẩm cấp của nàng được công bố, bao nhiêu công tước kinh thành đều phái bà mối đến, gần như đạp nát cánh cửa Cố phủ.
Cố lão gia cũng bắt đầu bức bách nàng chọn người.
Cố Sanh cũng không hoảng loạn như kiếp trước, đối với nghiêm khắc thúc giục của Cố Huyền Thanh nàng làm như không thấy, như trước bình tĩnh tự nhiên vì bản thân báo danh kinh giám đại hội năm nay, tăng thêm lợi thế gả vào hoàng thất.
Nàng sẽ không lại bị động khiến Giang Hàm vì nàng trải đường, kiếp này, nàng muốn dựa vào thực lực của bản thân, danh chính ngôn thuận phong làm chính phi.