Vân Du đều là không thể tin khϊếp sợ, nàng nhìn Phượng Cảnh Dung đang cố chấp, mặc cho thân thể bị cổ trùng gặm cắn vẫn tiếp tục vung gươm cản bước tiến Đại Hãn, để các nàng có thể thuận lợi ly khai.
Nàng cõi lòng một trận chua xót. Có những cảm hóa diễn ra qua muộn màng. Đến khi nhân sinh đã tận mới có thể kịp nhận ra…
Màn tuyết mù mịt che khuất đi tầm mắt, chỉ còn lại một đoạn trắng xóa, như đoạn kết của một nhân sinh…
Đi xa đến đâu, huy hoàng thế nào, thì phù du vẫn quay về là phù du… cát bụi vẫn hóa thành cát bụi…
Nạp Lan Ánh Hoa nhìn đoàn người Vân Du đang càng lúc càng xa dần, xiết chặt sáo ngọc trong tay, nàng buông sáo ngọc xuống. Rút cung tên, bắn một mũi tên phóng đi vun vυ't, mà đích ngắm là Vân Du đang ở trên yên ngựa. Thứ mà Nạp Lan Ánh Hoa này không có được, ai cũng đừng hòng có được…
Phượng Tử Ca vốn đang nằm trong lòng Vân Du, thần trí nửa tỉnh nửa mê, đuôi mắt chợt lóe thấy hung hiểm, nàng không nghĩ nhiều mà choàng qua đỡ lấy một tên cho Vân Du. Chỉ nghe thấy tiếng da thịt bị xé rách, Vân Du đã cảm thấy sườn mặt mình đã nhiễm đầy huyết dịch ấm áp. Tâm một trận co rút, nàng ôm chặt lấy Phượng Tử Ca, lệ châu tràn mi.
Phượng Nhuận Ngọc cùng Vân Du mang theo Phượng Tử Ca gấp rút phi ngựa trong tuyết lạnh. Tránh truy đuổi của Đại Hãn mà một đường chạy vào Khâm Cương thành.
Vào đến nơi, binh sĩ trông thấy tướng soái mình một thân đầy huyết cũng hoảng sợ không thôi. Điều mà ngàn vạn Vân Du không thể ngờ là ngoại công nàng, Vân Duẫn cũng đang ở đây. Mà suốt mấy tháng qua, ông vẫn luôn chuẩn bệnh trị thương cho tướng sĩ.
Gian phòng le lói ánh nến, tuyết bên ngoài lạnh lẽo không ngừng. Vân Duẫn chậm rãi thi châm trên người Phượng Tử Ca, thở dài: "Aiz, mất nhiều máu đến như vậy, thật là…". Vân Du ngồi bên cạnh, tuy đã băng bó vết thương cầm máu nhưng sắc mặt vẫn luôn trắng xám khói coi.
Nàng mím môi, yếu ớt nói: "Ngoại công, Tử Ca rốt cuộc là làm sao? Vì sao không cầm máu được, người ơn nói Du nhi biết đi, Du nhi cầu xin người!!".
Vân Duẫn phức tạp nhìn nàng rất lâu, lại nói: "Du nhi, nàng vốn dặn ta không cho ngươi biết. Nhưng mà, ta thật sự không đành lòng. Trước khi đến Khâm Cương thành, nàng đã bị hạ cổ… loại độc trùng này rất đặc biệt.
Thông thường chúng ẩn trong thân thể thì vô ngại. Nhưng khi bị thương, vết thương sẽ không thể cầm máu đến chết. Suốt khoảng thời gian này, nàng chịu rất nhiều đao kiếm từ bọn Đại Hãn công thành, mạng đều đã mất đi nửa cái… Lúc đầu ta còn có thể thi châm cầm máu giúp nàng nhưng mà càng về sau… càng vô vọng…".
Vân Du cảm thấy tâm mình đều lạnh đi, cảm giác vạn tuyển xuyên tâm hẳn là lúc này. Đau đến mất đi tri giác. Ái nhân nàng suốt thời gian qua đã chịu đựng đau khổ thế nào chứ… Giọng nàng khô khốc: "Có cách nào để bức nó ra không?…".
Đáp lại là sự yên lặng của Vân Duẫn, Vân Du cố chấp nhìn ông chờ đợi, nhưng lời tiếp theo của Vân Duẫn như bóp nát tâm nàng: "…Ta không biết".
Vân gia truyền đời hành y bức trùng, giờ đây chỉ còn lại là bất lực.
Phượng Nhuận Ngọc đã thanh tẩy, vận bạch y như trích tiên mà đứng bên cạnh. Lẳng lặng nhìn bi thương từng chút một nhiễm đầy đồng tử xám khói. Phảng phất một hòn ngọc đã chịu trăm ngàn rạn nứt, không thể tìm thấy tĩnh lặng của ngày nào…
Vân Du không khóc không nháo, chỉ như người mất hồn mà ly khai. Lhi phong không khoác, y phục mỏng manh mà đi trong gió tuyết. Tâm nàng đều đã bị cắt nát rồi.
Cũng không rõ nàng đã đi bao lâu, bao xa. Hoa tuyết đều đã đọng trên tóc cùng vai nàng. Nàng dừng chân trước một vườn hàn. Tĩnh lặng đứng đó, nhìn tán mai nghiêng nghiêng trơ trọi…
Chợt nàng trông thấy có kẻ đang tiến đến, nàng lạnh lùng nhìn. Là Ân Nhã, nàng ta một thân phi phong hồ cừu tử sắc, trang dung tinh xảo, so với Vân Du vô hồn lúc này quả là một trời một vực.
Vân Du không để tâm đến nàng ta. Ân Nhã lại uyển chuyển đi vòng quanh Vân Du, âm hiểm trong đáy mắt đã không giấu nữa.
"Ta còn tưởng là ai, nguyên lai là Thái Nhạc quận chúa, rạng rỡ của quân chúa đâu mất rồi? Sao lại như cẩu ướt mưa thế này."
Vân Du ngước mắt lạnh lùng nhìn nàng ta, như nhìn một con kiến hôi. Ngữ khí nhiễm sương tuyết: "Ngươi có cách bức cổ trùng trong người Tử Ca?".
Ân Nhã lại cười thâm trầm: "Xem ta kìa, chẳng thể qua mắt quận chúa. Phải a, ta đúng là biết cách bức trùng ra khỏi người điện hạ. Bởi cổ trùng mà điện hạ dính phải là mật trùng của Ân tộc ta mà…".
Vân Du hơi nghiêng đầu nhìn Ân Nhã, hoa tuyết trên tóc như thác ngọc mà tuột khỏi đường tóc.
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới bức trùng cho nàng?"
Ân Nhã cười khanh khách, như đang hữu tiếu hữu thoại cùng khuê mật: "Cái này không do ta mà là quận chúa a. Hay là để ta nói quận chúa nghe một chút về loại cổ trùng này.
Người trong Ân tộc bọn ta gọi nó là Diệt Long Mạch, chính là để diệt người mang long mạch trong người, đúng hơn là người trong hoàng thất. Bởi vì nó có thể thâm nhập vào người khác là theo phẩm cấp của họ, phẩm cấp càng cao thì độc trùng này càng hoạt động mạnh. Đoán chừng với thương thể nặng đến vậy, thì điện hạ cũng sẽ mất mạng trong đêm nay.
Sỡ dĩ điện hạ phát trùng nhanh như vậy là vì phẩm cấp điện hạ rất cao. Một khi dính phải loại trùng này, chỉ có thể héo mòn từng năm mà đoản mệnh. Nó không thể diệt được bởi vì sinh ra nó đã là bất tử, chỉ có thể bức ra. Mà cách để bức trùng này, chỉ có một mà thôi…"
Nàng ta nói đến đây lại cố tình bỏ lửng, tựa tiếu phi tiếu nhìn Vân Du.
Vân Du hiện tại chẳng khác một kẻ lạc giữa sa mạc lại có người lên tiếng cho nàng bầu nước. Nhưng vẫn đạm thanh: "Rốt cuộc là ngươi muốn gì?".
Ân Nhã lấy tay che miệng cười nói: "Chỉ muốn nói với quận chúa. Cách để bức trùng chính là tìm một người có phẩm cấp cao, trở thành dược dẫn. Dẫn cổ trùng từ người điện hạ qua dược dẫn. Một khi cổ trùng đã được chuyển qua dược dẫn, thì sẽ bạo phát hung hãn đáng sợ.
Đầu tiên là ăn mòn lục phủ ngũ tạng dược dẫn, sau đó sẽ bám trên tâm hút máu mà sống. Từ từ làm dược dẫn bị ăn mòn từ bên trong. Thân thể héo rũ dần, đau khổ đến khắc cốt nhập tủy, cuối cùng dược dẫn sẽ chỉ còn là một cỗ xương khô… Nói cách khác là chết thay cho điện hạ…".
Vân Du cười yếu ớt: "Ý ngươi là, phẩm cấp như ta mới có thể trở thành dược dẫn, cứu Tử Ca?".
Ân Nhã gật đầu âm hiểm, không biết quận chúa nghĩ sao?". Vân Du lại nói: "Ngoại công sẽ không cho ta làm dược dẫn. Vậy nên tối nay để khi người đi nghỉ ngươi hãy tiến hành bức trùng, ta sẽ làm dược dẫn…".
Ân Nhã gật đầu đáp ứng, thầm nghĩ đến khi ngươi đã là một cái xác khô xấu xí, ta không tin điện hạ sẽ còn lưu luyến ngươi. Mà ta sẽ từng chút chữa lành thương lòng cho điện hạ. Thay thế ngươi trở thành quân quý của người…
Tối hôm đó, Vân Du tĩnh lặng dùng khăn ấm thanh tẩy cho Phượng Tử Ca còn đang hôn mê. Từng cử chỉ đều là vô hạn ôn nhu cùng trân trọng.
Trống điểm canh hai, Ân Nhã tiến vào. Nàng ta bắt đầu thi châm bức trùng. Vân Du sau khi dùng chủy thủ tự vạch một đoạn trên tay mình để dụ trùng. Cứ như vậy mà để máu chảy như chuỗi hồng ngọc đứt dây xuống bát sứ.
Nhưng khoảnh khắc cổ trùng đang chậm rãi bò ra từ tĩnh mạch tay phải của Phượng Tử Ca. Vân Du lại bất ngờ bị một cỗ lực đạo đánh mạnh vào gáy, trước mắt nàng tối sầm. Chỉ kịp nhìn thấy một góc bạch y thanh khiết…
…
Vân Du tỉnh lại đã là sáng hôm sau, tuyết hiếm khi ngừng rơi, sắc trời vẫn mù mịt u ám. Vân Du mở mắt, đồng tử co rút, nàng trông thấy Vân Duẫn đang ngồi bên giường nhìn mình. Nàng hốt hoảng ngồi dậy nắm chặt lấy tay Vân Duẫn: "Ngoại công, Tử Ca nàng…?".
Vân Duẫn thở dài, ông vỗ vỗ tay Vân Du trấn an: "Đừng lo, điện hạ đã được bức trùng hết rồi, không còn hung hiểm, nhưng vẫn chưa hồi tỉnh. Chỉ là…".
Tiết trời vào giờ ngọ, lợi dụng lúc quân sĩ Đại Hãn ăn mừng chiến công gϊếŧ được đại hoàng nữ Đông Yên. Lương thực cùng viện quân tiến vào Khâm Cương thành. Binh sĩ Đông Yên sau bao nhiêu ngày chịu đói chịu rét, hiếm khi có được một bữa no. Nhưng lại không tìm thấy vui vẻ nào, người người đều mang khăn tang mà dùng thiện, tưởng nhớ đại hoàng nữ.
Vân Du vận phi phong bạch sắc thêu ám văn, làn tóc xám khói xỏa tung trên vai, không hề dùng gì vãn lại. Nàng bộ bộ trên cổng thành Khâm Cương tiến tới chỗ Phượng Nhuận Ngọc đang đứng.
Chỉ thấy Phượng Nhuận Ngọc luôn một thân bạch y như cũ. Kim quan bằng bạc lấp lánh như nước mắt giao nhân. Đứng đơn độc trong gió lạnh phá lệ cô tịch. Rõ ràng tựa như trích tiên, nhưng lại nhiễm quá nhiều bụi trần…
Vân Du chậm rãi tiến đến, phức tạp nhìn bóng lưng cao ngất kia. Đầu nàng vang vọng lại lời của Vân Duẫn khi nãy…
"… Ta nghe Ân Nhã nói qua, loại cổ trùng này đúng là chỉ có một cách bức trùng, nhưng mà dược dẫn dụ trùng thì không chỉ có một… Diệt Long Mạch muốn dính được vào thân thể người khác thì buộc lòng cần huyết dẫn, huyết dẫn có thể là máu của người cần hạ cổ, hoặc cũng có thể là máu của người có cùng huyết thống… Mà người cho huyết dẫn đó cũng chính là dược dẫn… Một khi huyết dẫn làm dược dẫn, cổ trùng sẽ càng điên cuồng hơn… Chỉ ba canh giờ là cùng…
Ngọc vương đã thay con làm dược dẫn rồi. Nàng lúc nãy nói với ta, nếu con tỉnh thì lên cổng thành tìm nàng… lần cuối…".
Vân Du không biết phải dùng vẻ mặt gì để đối diện với Phượng Nhuận Ngọc. Cgỉ trích vì nàng ta hạ một loại trùng như vậy lên người Tử Ca, hay cảm kích đối phương vì đã bức trùng cho Tử Ca?
Phượng Nhuận Ngọc chậm rãi quay lưng lại nhìn Vân Du, ấm áp nói: "Nàng đến rồi…".
Vân Du tiến đến chỗ Phượng Nhuận Ngọc. Phượng Nhuận Ngọc tình ý triền miên nhìn Vân Du, mỉm cười hỏi: "Vân Du… nàng có thể để ta chết trong lòng nàng, được không?".
Vân Du một trận chấn động, nàng nhìn đường gân xanh đen quỷ dị trên trán Phượng Nhuận Ngọc, khẽ gật đầu. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống nền gạch tường thành, để Phượng Nhuận Ngọc gối đầu lên ngực mình, ôm lấy thân thể đơn bạc kia vào lòng…
Phượng Nhuận Ngọc cảm thấy cổ trùng đang ăn mòn xương cốt của mình, vang lên tiếng lạo xạo, nhưng nàng lại không hề cảm thấy một điểm đau đớn nào. Ngược lại là hạnh phúc.
Lần đầu tiên, nàng được thân thiết với Vân Du, nhưng cũng sẽ là lần cuối cùng. Nàng như tình nhân mà nỉ non: "Vân Du, nàng biết không? Ta đã từng chờ nàng rất lâu dưới tán tùng trong sân Thế Duyên tự… Nhưng ta không chờ được nàng…
Khoảnh khắc ta gặp được nàng là khoảnh khắc duy nhất ta cảm nhận được ấm áp… Nàng là ánh dương mà cả đời ta luôn truy cầu. Cũng là ánh dương ta chẳng bao giờ chạm đến được…
Ta yêu nàng, nhưng nàng không yêu ta… Ta lại không muốn thấy nàng chịu thương tổn, càng không muốn nhìn thấy nàng rơi lệ… Vậy nên, ta làm những điều này là vì nàng…".
Vân Du an tĩnh nghe hết những lời thì thào của Phượng Nhuận Ngọc, phức tạp nói: "Ta không đáng…".
Phượng Nhuận Ngọc bật cười, vệt máu đen sẫm tràn ra khóe môi: "Đáng hay không cũng là do ta quyết định… không phải là nàng…".
Vân Du bất đắc dĩ mà thay Phượng Nhuận Ngọc lau đi vết máu chói mắt kia. Tiếp tục lắng nghe những lời cuối cùng của nàng ấy.
Phượng Nhuận Ngọc thì thào: "Diệt Long Mạch là ta hạ lên người Phượng Tử Ca, mà kẻ tìm đến để cho ta loại cổ trùng đó… là Ân Nhã… Nàng cảnh giác ả ta một chút…". Nói rồi liền không kiềm được mà ho sặc sụa, máu độc tràn ra.
Vân Du thay nàng vuốt ngực thuận khí, mất một khắc đau đớn Phượng Nhuận Ngọc mới có thể nói tiếp: "Vân Du… ta không cao thượng như đại tỷ… Nàng ấy sợ nàng sẽ áy náy mà nói rằng… nàng ấy chết vì Phượng Tử Ca…
Mà ta… những điều ta làm hôm nay, thì chỉ vì nàng thôi… Ta bức trùng cho Phượng Tử Ca… thật ra chỉ vì nàng…
Ta chỉ cầu nàng một điều… khi ta chết đi… nàng có thể nhớ đến một kẻ từng chết vì nàng là ta không?… Ta cầu nàng, đừng quên ta thêm một lần… Cầu nàng, đừng xem ta là phù du trong giấc mộng của nàng…".
Vân Du nhìn thấy khóe mắt Phượng Nhuận Ngọc đã đẫm lệ thì nhẹ nhàng lau đi, kiên định nói: "Sẽ, Vân Du ta sẽ nhớ kĩ nàng".
Phượng Nhuận Ngọc như một đứa trẻ được cho kẹo mà cười thiên chân vô tà: "Ân".
Cảm nhận được sự sống đang chậm rãi rời bỏ mình. Phượng Nhuận Ngọc nâng tay chạm vào dung nhan nàng tương tư suốt mười năm, khẽ nói: "Nàng cùng tiểu tam phải thật… khoái hoạt… Còn có, cầu nàng mang tro cốt ra về Thế Duyên tự, để ta dưới bóng tùng năm xưa. Khoảng thời gian ngắn ngủi ta gặp nàng… chờ đợi nàng… là khoảng thời gian yên bình nhất đời ta… ta muốn tìm lại chút yên bình đó…".
Vân Du gật đầu đáp ứng, liền thấy ngọc thủ đang vuốt ve sườn mặt mình tụt rơi mất. Người trong lòng nàng đã không còn hơi thở. Kinh mạch đang tuần tự vỡ tung, huyết tinh nhiễm lấy bạch y… Dù đau đớn như vậy nhưng tiếu ý vẫn an tường. Như ánh dương yếu ớt giữa tuyết đông băng giá…
Dưới tán tùng, một lần hạnh ngộ, một lần trầm luân…
Dưới tán tùng, chờ người đến mòn mỏi, đều là vô vọng…
Dưới tán tùng, an nghỉ thành phù phu, cố chấp một hồi hoài niệm…
Tuyết tàn trong nhân sinh…
Nhân sinh tan bởi hồng trần…
Hồng trần hóa mộng ảo…
Mộng ảo hóa phù du…
…