Hồi tỉnh khỏi thất thần, Vân Du mặt có điểm hồng. Mất một khắc mới trở lại vẻ đạm nhiên như thường ngày. Nàng chỉnh sửa y phục rồi chậm rãi đến phòng Vân Tố Tâm.
Tiệp Thiên Di vào giờ này luôn sự vụ quấn thân đến tối mịt mới hồi phủ. Vân Du với hai vị song thân chỉ một bộ không muốn nhìn thẳng.
Chỉ cần nhìn Vân Tố Tâm sáng nào cũng dậy muộn. Giọng luôn có điểm khàn, cùng dáng đi như sắp ngã đến nơi của nàng ấy là biết được đêm qua các nàng có bao nhiêu điên cuồng. Có đêm từ chính viện, cỗ tin tức tố giao hoan của các nàng tràn đến tận đông viện của nàng. Đúng là nữ nhân ba mươi như lang như hổ.
Quả nhiên lúc Vân Du đến chính viện, nha đầu hồi báo nương nàng vẫn còn nhập miên. Vân Du vẫy lui nha hoàn, đơn độc tiến vào trong. Sau sa trướng mơ hồ trông thấy thụy nhan an tĩnh của Vân Tố Tâm.
Vân Du nhẹ nhàng vén sa trướng lên dùn lụa buộc lại, ngồi xuống bên giường, nàng khẽ lay nương mình: "Nương, dậy thôi".
Lại mất thêm hai khắc nữa Vân Du mới lay được Vân Tố Tâm dậy dùng điểm tâm cùng mình. Vốn dĩ mẫu tử các nàng còn đang vui vẻ dùng điểm tâm cùng nhau, bỗng Vân Tố Tâm một trận nôn khan.
Vân Du trông thấy vậy thì liễm khóe mắt, ngữ khí không gợn sóng: "Nương, người có hỉ mạch sao?".
Vân Tố Tâm có chút khó tin: "Nương cũng không rõ…".
Vân Du thấy vậy liền chuẩn mạch cho nương mình. Hồi đáp ánh mắt đang chờ mong của Vân Tố Tâm: "Đúng là hỉ mạch rồi, hẳn cũng đã được hai tháng".
Vân Tố Tâm liền cười hoan hỉ, tay vô thức vuốt ve tiểu phúc mình. Nàng lại có thể sinh thêm hài tử cho Thiên Di rồi. Lại vui vẻ nắm tay Vân Du: "Thế là tốt quá rồi, cả Thiên Di cùng mẫu thân đều đang trông chờ hỉ mạch này. Nương phải sớm báo cho các nàng mới được…".
Vân Du nhẹ nhàng đánh gãy: "Hiện tại vẫn chưa được, chờ qua một thời gian, hẳn báo với tổ mẫu. Còn chỗ mẫu thân, nương cứ để Du nhi nói với người một tiếng".
Vân Tố Tâm nghi hoặc: "Du nhi, ý con là sao?".
Vân Du thông thả bưng chén trà nhấp một ngụm, đồng tử xám khói một mảnh thâm thúy: "Dù chủ mẫu đã bị cấm túc, quản thúc trong phủ đều một tay nương phụ trách. Nhưng tay chân của chủ mẫu vẫn chưa thể diệt trừ hết được. Huống hồ vẫn còn bốn vị di nương khác nhìn chằm chằm Thủy Liên viên.
Thai còn quá nhỏ nếu bọn họ ám hại rất khó trở tay. Nương chờ nó lớn hơn một chút hẳn báo với toàn gia, thế sẽ an toàn hơn".
Vân Tố Tâm ngộ ra, mím môi ôm lấy tiểu phúc mình. Lời của Vân Du không sai, từ lúc nàng quản thúc trong phủ, không biết vấp phải bao nhiêu cản trở của tay chân Đổng thị. Nếu không có Du nhi cùng trượng phu ở bên cạnh, nàng e đã bị hàm oan mấy lần. Bất đắc dĩ mím môi đáp ứng.
Vén mấy sợi tóc trên trán Vân Du, khẽ hỏi: "Du nhi, con cũng đều đã mười ba tuổi, vào kinh cũng có hơn nửa năm, đã tìm được tước quý nào hợp ý chưa?".
Quân quý lẫn tước quý phẩm cấp càng cao thì đòi hỏi phối ngẫu cũng càng khắc khe. Vân Du là cực phẩm quân quý nếu nói xứng cũng chỉ có thể là cực phẩm hoàng tước như Phượng Tử Ca. Nhưng Vân Tố Tâm lại không muốn gả nữ nhi mình vào hoàng thất, nàng không thông tâm kế nhưng cũng biết hậu cung vốn không tốt lành gì.
Vân Du nghe nương mình hỏi vậy cũng có điểm giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản: "Nương sao đột nhiên hỏi chuyện này?".
Vân Tố Tâm không kiềm được thở dài, kẻ đến cầu hôn Tiệp gia sắp đạp đổ đại môn, nàng đều đóng cửa không tiếp. Vốn toàn quyền để nữ nhi nhà mình lựa chọn phối ngẫu. Nhưng bên Đổng thừa tướng mới hôm qua lại phái người mang đến mấy hộp trang sức bảo là tặng cho nhị tiểu thư làm của hồi môn. Nàng mới hay nhị tiểu thư đã sắp làm Cảnh vương phi, thấy vậy không khỏi có điểm sốt ruột cho nữ nhi.
"Nương còn không phải là đang lo cho hôn sự của con?"
Vân Du nhẹ nhàng cười trấn an nương mình "Vô ngại, nữ nhi còn hai năm mới qua kê lễ, nương vẫn là lo xa rồi".
Sau khi biết chuyện hoài thai, Tiệp Thiên Di chỉ hận không thể thời khắc luôn bồi bên Vân Tố Tâm. Vân Du lại càng không thể nhìn thẳng, các nàng cứ ân ái khắp nơi thế này thật sự là quá phô trương cảm tình phu phụ?
…
Xuân phân, sứ giả Đại Hãn đến Đông Yên, nghe kinh thành đồn đãi là thất hoàng nữ, là trữ quân tương lai của Đại Hãn hộ tống bát công chúa, quân quý đến hòa thân theo thông lệ hằng năm.
Nữ đế hạ lệnh bày dạ yến chiêu đãi sứ giả Đại Hãn vào tiết thanh minh. Vân Du thì được Phượng Lâm Uyên đặt biệt phát thϊếp mời, còn tỷ muội Tiệp Uyển Nhu thì lấy thân phận đích nữ mà theo chân Tiệp Thiên Di dự yến.
Vân Du rất không muốn dự yến tiệc này nhưng thϊếp mời đều đã đến cửa, không thể phất qua mặt mũi của nữ đế nên đành tham gia.
Khi tiến ra đại môn để dự yến, Vân Du từ xa đều đã bị châu sa gấm vóc của tỷ muội chính phòng đâm đau mắt. Các nàng chỉ hận không thể gom hết phục sức lên người mà. Đầu đều đã là một núi nhỏ trâm cài, mặt đánh phấn đến trắng bệch, y phục dài mấy trượng.
So với tỷ muội Tiệp Uyển Nhu thì Vân Du đơn giản hơn rất nhiều. Tử y thêu bạch hạc giương cánh uốn lượn. Bên ngoài phủ thêm lớp phi phong ngân hồ, suối tóc xám khói chỉ dùng trâm phỉ thúy vãn lên một nửa, nửa kia xõa tung trên vai. Dung nhan tuyệt luân không dính tục vật son phấn.
…
Lúc xe ngựa Vân Du đến cửa cung, sắc trời cũng đã tối đen. Hoàng cung một mảnh đèn đuốc sáng rực như ban ngày.
Dạ yến được bày tại ngự hoa viên, lúc người Tiệp gia đến thì đã có đến tám phần khách khứa đông đủ. Tiệp Thiên Di thì nhanh chóng cùng quan viên tiếp chuyện, còn tỷ muội Tiệp Uyển Nhu thì cùng quân quý khuê các khác hữu tiếu hữu thoại, cố tình bỏ mặc Vân Du.
Vân Du cũng chẳng đặt các nàng vào mắt. Thng thả để một thái giám dẫn nàng đến chỗ trà kỉ. Đơn độc phẩm trà.
"Vị quân quý tư sắc phi phàm này hẳn là Thái Nhạc quận chúa cữu ngưỡng đại danh?"- Ngữ khí trầm thấp lại trêu chọc Vân Du.
Vân Du nghiêng đầu đánh giá kẻ vừa đến. Chỉ thấy một nữ nhân vóc người uy phong lẫm lẫm, dung nhan tựa ngọc khắc, làn da rám nắng khỏe mạnh. Niên kỉ không lớn, hẳn là vào khoảng mười lăm, mười sáu. Đồng tử lại sắc bén như ưng. Vân Du nhìn nàng ta y phục dị tộc phục, sức bằng bạc, cổ đeo răng sói, dường như đã đoán ra được thân phận nàng ta.
Không nhanh không chậm đứng dậy thi lễ: "Tiểu nữ Tiệp Vân Du thỉnh an thất hoàng nữ Đại Hãn".
Vị nữ nhân kia dường như rất hứng thú với Vân Du, tầm mắt thâm sâu không rõ: "Dường như quận chúa đã quên mất bản cung?".
Hôm nay là lần đầu Vân Du trông thấy cái nữ nhân này, thể nào lại "quên mất" nàng ta? Nàng không gợn sóng hồi đáp: "Tiểu nữ không hiểu ý tứ của Thất điện hạ".
Chỉ thấy thất hoàng nữ Đại Hãn cười thâm trầm, ngữ khí như đùa như thật nói: "Aiz, quận chúa cùng bản cung thì đúng là chưa gặp nhau bao giờ? Nhưng bản cung thì đã gặp qua tiểu chất nhi của Vân gia chủ vào hỉ yến tám năm trước".
Lời này đến đây như vứt một hòn đá vào mặt hồ tĩnh lặng, gợn sóng nổi lên liên tục. Rốt cục vị hoàng nữ dị tộc này làm thế nào mà xuất hiện trong giang hồ Đông Yên. Thậm chí còn tham dự hỉ yến tám năm trước của Vân gia đâu.
Thất hoàng nữ đuôi mắt sắc lạnh như độc xà: "Sẵn tiện cũng nói với Thái Nhạc quận chúa một tiếng. Bản cung tự là Nạp Lan Ánh Hoa, lần này đến Đông Yên là để thực hiện lại lời tại Vân gia vào tám năm trước".
Nói rồi lại bỏ đi, bóng lưng nhàn nhã.
Vân Du chậm rãi ngồi xuống lại trà kỉ, rèm mi buông hờ. Nếu nàng nhớ không lầm, trong hỉ yến tám năm trước, đúng là có tiểu nha đầu Ánh Hoa một mực muốn thú nàng .
Nàng dù không để tâm, nhưng hỉ yến năm đó kinh nháo một hồi, đến tận giờ Vân Tố Tâm cũng thường hay nhắc lại, bảo nàng quên cũng khó.
Nha đầu Ánh Hoa kia một bộ phấn điêu mày ngọc. Đứng cạnh lão nhân râu tóc trắng xóa, hệt như một tiểu tiên đồng theo hầu bên một lão tiên nhân. Thế nào hôm nay lại biến thành một kẻ thâm hiểm như độc xà thế kia.
Nàng từng nghe qua vị thất hoàng nữ này cũng không đơn giản chút nào. Đại Hãn vương hạ sinh được hơn hai mươi hoàng tước. Nhưng chỉ có duy nhất một quân quý, cũng là bát công chúa đến hòa thân lần này. Vị thất hoàng nữ cũng là một đoạn giai thoại. Đồn đãi rằng nàng ta lãnh huyết đạp lên các vị hoàng tước khác để trở thành kẻ nắm trong tay binh quyền lớn mạnh nhất Đại Hãn, cũng là Đại Hãn vương tương lai.
"Bệ hạ giá lâm!!!"- Tiếng thét của tên thái giám đã cắt ngang suy tư của Vân Du. Nàng liền theo kẻ khác quỳ xuống hô vạn tuế.
Phượng Lâm Uyên vận long bào hắc sắc, kim long trên bào giương vuốt gào thét uy mãnh. Tóc vãn kim quang chạm khắc mãnh long uốn lượn, từng bức tiến đến long ỷ. Lúc đi ngang Vân Du, tầm mắt lại không tự chủ được nóng bỏng nhưng lại không tiếng động dời đi.
Theo sau nàng là các vị phi tử đang được sủng ái cùng nhị vị hoàng tước. Phượng Cảnh Dung thì dìu Triệu hậu đi bên phải Phượng Lâm Uyên, còn Phượng Nhuận Ngọc thì đỡ dưỡng mẫu Thục phi của mình đi bên trái.
Còn Tây phi thì chỉ đơn độc một mình. Nhìn kĩ Vân Du mới nhận ra, so với ba, bốn phần giống Phượng Lâm Uyên thì Phượng Tử Ca càng giống mẫu phi mình hơn. Đường nét sắc sảo thâm thúy cùng đồng tử lưu ly, màu tóc của Tây phi cũng nhợt nhạt hơn người thường rất nhiều. Rõ ràng là dung nhan rực rỡ nhưng trong mắt Tây phi lại luôn một cỗ ưu tĩnh, tựa như hoa lan, ưu buồn mà mỹ lệ.
Sau khi Phượng Lâm Uyên ngồi xuống long ỷ mới ban lệnh bình thân.
"Tạ bệ hạ"- Tất cả được chuẩn liền đứng dậy, quy củ ngồi vào chỗ của mình.
Vân Du an vị lại vào trà kỉ của mình. Thất hoàng nữ cùng bát công chúa Đại Hãn cũng nhanh chóng vào diện kiến.
Chỉ nghe thấy tiếng chuông đinh đang, có quy luật như một nhạc khúc. Đám quan viên cùng khách khứa dự tiệc đều hiếu kì nhìn nơi phát ra âm thanh đó. Chỉ thấy thất hoàng nữ Đại Hãn từng bước vững vàng tiến vào dạ yến, nhưng nữ nhân bên cạnh nàng ta lại không như vậy.
Nữ nhân kia vận một thân hồng y như hỏa, chân trần bộ bộ khởi vũ. Trên hai chân, tay cùng thắt lưng nàng đều đeo chuông bạc. Khi nàng khởi vũ đều khiến chuông bạc kêu lên đinh đang. Như tùy ý nhưng lại mang theo âm luật rõ ràng.
Vũ khúc của nàng rất kì quái, khi như đang thẹn thùng, khi như nóng bỏng phơi bày. Hồng y vốn mỏng manh ẩn hiện vòng eo tinh tế không ngừng uyển chuyển, chọc người một thân khô nóng. Hồng lụa che đi dung nhan, chỉ để lộ một đôi mị nhãn nhϊếp hồn.
Hệt như hồ cơ chuyển thế, đi bên cạnh Nạp Lan Ánh Hoa một thân cứng ngắc càng sâu sắc đối lập.
Khi đã tiến vào trước mắt nữ đế, hồng y nữ tử mới chậm rãi xoay một vòng kết thúc vũ khúc, đồng thời cùng Nạp Lan Ánh Hoa thi lễ theo Đại Hãn, chấp tay trái lên ngực phải cúi người thỉnh an: "Tham kiến Đông Yên bệ hạ".
Lúc này quan viên cùng khách khứa mới nhận ta, thì ra nữ nhân khởi vũ khi nãy là bát công chúa sang hòa thân. Thầm than quả nhiên đồn đãi không sai. Quân quý Đại Hãn đều phóng khoáng vô cùng, cả loại y phục mỏng manh như vậy dám vận trước mắt thiên hạ. Đã thế diện kiến bệ hạ còn có thể lớn gan thi vũ như vậy.
Không khỏi tấm dung mạo của vị công chúa hòa thân này thế nào đâu.
Phượng Lâm Uyên khẽ cười với hồng y nữ tử: "Bát công chúa hảo vũ khúc".
Chỉ nghe thấy tiếng cười khanh khách vang lên tựa lông vũ gãi vào lòng: "Tiểu nữ chỉ sợ không vào được mắt của Đông Yên đế thôi".
Hồi đáp cũng có thể càn rỡ đến vậy, vị bát công chúa này quả là lớn mật hơn người.
…