Phù Du Mộng

Chương 41: Chỗ dựa

Vân Du được Tiệp Thiên Du sắp xếp ngụ tại Thủy Liên viên, sắp tới Vân Tố Tâm khi nhập gia cũng ngụ ở đây.

Thủy Liên viên cảnh cũng như tên, thuần khiết ưu mỹ, liên hoa nở rộ. Viện tử này không lớn như Hồng Đăng viên của chính phòng, nhưng lại là viện tử gần Dạ Hi viên của vương gia nhất.

Di nương trong phủ đều tranh nhau sứt đầu mẻ trán để giành viện tử này. Tiệp Thiên Di thế nhưng sắp xếp cho mẫu tử các nàng ở đây, đủ thấy mức độ sủng ái thế nào.

Vân Du nhìn bài trí trong viện. Tiệp Thiên Di chinh chiến sa trường nhiều năm, thu thập không ít bảo vật. Khắp nơi trong viện đều bày biện vật vô giá. Từ ấm chén trà gốm sứ cống phẩm, đến sa trướng cũng là tơ lụa thượng phầm. Hạ nhân trong viện đều được lựa chọn cẩn trọng, đều là tâm phúc của Tiệp Thiên Di bồi dưỡng.

Tiểu Hỷ dù sao cũng là nha đầu thôn dã, vừa trông thấy bậc này quý giá liền kinh hãi: "Đại tiểu thư, người xem, hảo mỹ nha!! Ôi chao, hảo quý giá!!".

Vân Du để Tiểu Hỷ chạy lanh quanh trong viện, nhẹ nhàng ngồi phẩm trà. Đồ vật cho có bao nhiêu quý giá thì cũng tan về cõi phù du. Nàng đã sớm thấu đạo lý này, nhưng lại phải mất đến một kiếp phù du mới nhận ra.

Trông thấy Tiệp Thiên Di tiêu soái tiến vào trong viện, Vân Du thản nhên đứng dậy thỉnh an. Tiệp Thiên Di lại phất tay thối lui đám hạ nhân.

Thong thả ngồi xuống ghế, Tiệp Thiên Di hỏi Vân Du: "Thế nào, viện tử này có làm ngươi thất vọng?".

Vân Du cười khẽ, châm cho mẫu thân mình chén trà, đồng tử xám khói ẩn hiện tia trêu đùa: "Mẫu thân đặt nữ nhi ở đây. Lại ban nhiều lễ vật như vậy, chỉ sợ làm đám người kiađỏ mắt đâu?".

Tiệp Thiên Di bật cười nâng tay nhéo nhéo mũi Vân Du: "Tiểu quỷ nhà ngươi, khi nãy không phải đùa bỡn tâm tư với bọn họ hay sao?".

Tiệp Thiên Di trêu chọc nữ nhi lúc này, hoàn toàn tương phản với vương gia uy thế bức người lúc nãy. Phảng phất đứng trước thân nhân thực sự nàng mới buông bỏ phòng bị. Đơn giản chỉ là một mẫu thân thông thường.

Vân Du nhẹ nhàng gạt tay nàng buông tha cho mũi mình: "Chính thất của mẫu thân cũng quá không an phận đâu, người còn không lo tâm đi thu phục đi?".

Tiệp Thiên Di nhàm chán xoa xoa chén trà, lười biếng nói: "Nàng xuất thân Đổng gia, phụ thân nàng đang là đương kim thừa tướng, tự nhiên phải kiêu căng hơn người rồi".

Vân Du không hứng thú với chuyện này, nàng cùng nương chỉ cần an ổn sống. Nước sông không phạm nước giếng, nếu ngươi dám động ta, thì đừng có trách. Lại nghe Tiệp Thiên Di nói tiếp:

"Ta đã nghe nương ngươi nói qua, ngươi là một cái cực phẩm quân quý? Lúc trước lưu lạc bên ngoài che giấu khí tức là điều dĩ nhiên. Nhưng giờ ngươi đã là người Tiệp gia, không cần phải che giấu.

Ngươi không còn nhỏ, sớm muộn cũng phải xuất giá, còn phải tìm phối ngẫu phù hợp. Ngươi không sớm thì muộn đều phải tiết lộ phẩm cấp. Tuy Tiệp gia không phải hoàng thất nhưng cũng là một nửa hoàng thất, ta sẽ toàn tâm bảo hộ ngươi đến ngày xuất giá".

Vân Du hiểu ý Tiệp Thiên Di, quân quý mười lăm xuất giá, nhưng tìm phối ngẫu phù hợp với mình là một khoảng thời gian rất dài. Nếu lựa chọn qua loa, về sau là tự hại chính mình. Nghĩ đến đây, dung nhan yêu nghiệt kia lại hiện lên trong đầu nàng.

Tiệp Thiên Di nhe giọng: "Bệ hạ đã ban chỉ cho ngự y đến xác định phẩm cấp cho ngươi. Nếu ngươi là một cái cực phẩm quân quý, đối với Đông Yên đây là điềm đại cát, tự khắc quốc pháp sẽ bảo hộ cho ngươi. Ngươi không cần lo lắng".

Vân Du nhàn nhạt cười, dáng vẻ không để tâm, nàng trấn an mẫu thân mình: "Nữ nhi hiểu, mẫu thân đừng nghĩ nhiều".

"Ngươi vẫn dùng hai cái ám vệ của Vân gia sao?"- Tiệp Thiên Di hỏi tiếp.

Vân Du gật đầu, liền thấy đối phương không vui: "Ngươi hiện tại đã là người Tiệp gia, tự khắc cũng dùng ám vệ Tiệp gia. Ta sẽ phân cho ngươi hai ám vệ cao đẳng".

Vân Du có chút buồn cười, vương gia quyền thế lại có lúc trẻ con vậy. Nàng ấy cùng a di nàng không hòa hảo, đoán chừng biết được ám vệ nàng dùng là của a di cho, nên đang ghét bỏ đây mà.

Nàng cười nói: "Mẫu thân, ám vệ Tiệp gia đều là người một tay bồi dưỡng, tài giỏi bao nhiêu nữ nhi đều biết. Bất quá các nàng theo nữ nhi đã lâu, yếu kém thế nào cũng là người của nữ nhi".

Ngữ khí nàng mềm nhẹ nhưng ý tứ thập phần cứng rắn. Tiệp Thiên Di biết rõ tính khí của nữ nhi, đều giống hệt nàng lúc trẻ, cũng không bức ép. Bất quá lại định âm thầm phân vài cái ám vệ sang cho Vân Du.

Ngây ngốc ở Thủy Liên viên đến nửa canh giờ, bồi Vân Du dùng thiện xong, Tiệp Thiên Di liền ly khai chuẩn bị hôn lễ. Nhìn thái độ gấp gáp của nàng ấy, Vân Du cũng biết nàng ấy có bao nhiêu xem trọng hôn sự này.

Vân Du trông thấy Lưu mama, khẽ hỏi: "Chuyện sao rồi?".

Lưu mama liền cung kính đáp: "Hồi tiểu thư, lão nô đã thăm dò xong. Trừ chính phi xuất thân phủ thừa tướng thì di nương khác đều có thân phận không tầm thường.

Đại di nương là con gái của Trưởng thạc quân tiền triều. Vì không muốn hòa thân sang Nam Chiếu, nên Trưởng thạc quân liền cầu ban hôn cho nữ nhi mình làm thϊếp vương gia. Nàng ta dưới gối có một cái nam quân quý chín tuổi, là tứ thiếu gia phẩm cấp B.

Nhị di nương xuất thân phong trần, là kĩ nữ của Xuân Tiêu lâu. May mắn được vương gia chuộc thân. Tuy không có hài tử nhưng lại được vương gia sủng ái.

Còn tam di nương là nha hoàn thϊếp thân của chính phi, vương gia một lần say rượu ân sủng liền được nâng lên làm di nương. Màng ta có một cái nữ quân quý là ngũ tiểu thư chín tuổi, phẩm cấp B.

Cuối cùng là tứ di nương, nàng ta là biểu muội họ xa của vương gia. Hai năm trước lão phu nhân cứng rắn nạp nàng ta vào cửa để khai chi tán điệp. Nàng ta cũng chỉ vừa hạ sinh được một cái tiểu quân quý cấp C".

Vân Du lười biếng một tay chống má, khép hờ mắt trông qua như đã ngủ. Lưu mama lại gấp gáp thay chủ tử nhà mình, từng di nương một đều có chỗ dựa vững chắc. Chủ tử nhà mình lại chỉ nhập gia, căn không có, làm bà thật lo lắng đâu. Bà tiến đến khẽ hỏi: "Tiểu thư, người định sau này sẽ thế nào đâu?".

Vân Du mở mắt, đồng tử xám khói một mảnh tĩnh lặng, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lưu mama: "Mama là đang sợ di nương khác có chỗ dựa, còn mẫu tử ta thì đang thân cô thế cô?".

Lưu mama hiểu chủ tử nhà mình bất đồng với tuổi tác của mình, bà nhẹ nhàng đáp: "Lão nô đúng là đang lo lắng điều đó".

Vân Du thong thả nhấp một ngụm trà long tĩnh, cảm nhận vị đắng tan dần trong đầu lưỡi. Nét mặt vẫn vô hỉ vô nộ: "Chỗ dựa sao? Không hẳn là vậy đâu.

Chính phi danh chính ngôn thuận nhập gia, có thêm hai cái tiểu quân quý phẩm cấp cao, sau lưng bà ta có phủ thừa tướng làm chỗ dựa. Nhưng mà mẫu thân chỉ tôn trọng bà ta vì bà ta chủ mẫu, không có chút tình cảm. Lão phu nhân lại không hợp mắt nàng ta. Ai chấp nhận một con dâu tay ngoài dài hơn tay trong, luôn coi trọng nhà mẹ đẻ nhiều hơn phu gia đâu.

Đại di nương cũng không khác chính phi là mấy, cứng rắn nhập phủ. Vương gia có thể nể một cái trưởng thạc quân tiền triều được bao nhiêu? Chỗ dựa của bà ta cũng không có mấy phần vững chắc.

Nhị di nương được mẫu thân sủng ái nhiều năm đều dựa vào dung mạo có năm phần giống nương ta. Nếu nương ta nhập gia bà ta sẽ còn được sủng ái sao?

Còn tam di nương, trông qua thì có vẻ là đồng minh của chính phòng. Nhưng chẳng lẽ bà ta lại không tính toán cho bản thân. Bà ta xuất thân nha hoàn, trèo lên được vị trí hôm nay tự khắc có thủ đoạn. Nói là đồng minh chính phi chẳng thà nói lợi dụng lẫn nhau.

Tứ di nương tuy là có lão phu nhân bao bọc. Nhưng nhập gia chưa lâu, lại chỉ hạ sinh được một quân quý. Kác mẫu tử ta là mấy, nhưng mà nương ta lại là quân quý cấp S, phẩm cấp bỏ nàng ta biết bao xa. Bên nào nặng bên nào nhẹ lẽ nào lão phu nhân còn không rõ?

Huống hồ, mama đừng quên, mẫu tử ta còn có một chỗ dựa vững chắc hơn các nàng rất nhiều đó sao? Cho dù các nàng có xuất thân hiển hách, thủ đoạn  cỡ nào thì hậu trạch này vẫn là của mẫu thân, vương phủ này vẫn do nàng ấy làm chủ… Mà nương ta không phải đang nắm lấy tâm của mẫu thân sao? Chỉ cần như vậy là đủ".

Lưu mama nghe xong chấn động không thôi, ngộ ra: "Lão nô ngu dốt".

Vân Du lại khẽ cười: "Bà không ngu dốt, bất kì ai nhìn vào thì mẫu tử ta đều đang bất lợi. Nhưng lại không thấy những góc khác của cái vương phủ hoa lệ này…

Nói cho cùng, vương phủ trông an tĩnh nhưng lại không phải vậy. Trông có vẻ ai cũng đã có chỗ đứng, nhưng sự thật thì không".



Mấy hôm sau, ngự y đến xác định phẩm cấp cho Vân Du. Lúc biết nàng là một cái cực phẩm quân quý, ông ta vội quỳ trên đất dập đầu tạ ơn Thần khai quốc liên hồi…

Tin tức Tiệp đại tiểu thư là cực phẩm quân quý truyền đến tai thánh thượng, long nhan đại hỷ. Lập tức ban chiếu sắc phong Vân Du là Thái Nhạc quận chúa tước hàm nhị phẩm. Thánh chỉ truyền đến vương phủ cũng chỉ là hai canh giờ sau khi Dung thái y diện kiến, đây là bậc nào vinh sủng…

Lại nói cực phẩm quân quý là lần đầu tiên xuất hiện từ cổ chí kim, Thiên Không đại lục cứ như vậy mà vì tin tức này nháo nhào cả lên…