Vân Cát Ngôn không thể nói gì, đành hậm hực nhìn Vân Du dẫn theo tên tước quý khốn kiếp kia rời đi.
Lúc Vân Du dẫn Tiệp Thiên Di đến Nguyệt Các viên thì nghe nha hoàn bẩm báo Vân Tố Tâm thiện không dùng đã về phòng.
Tiệp Thiên Di nghe thấy liền sốt ruột không thôi, nhưng Vân Du vẫn bình thản thong dong. Nàng dẫn mẫu thân mình vào chính viện, gọi nha hoàn bưng vãn thiện lên cho hai người.
Vãn thiện vừa được bưng lên, Vân Du liền để đám nha hoàn thối lui chỉ để lại Lưu mama, nàng bắt đầu dùng thiện, Tiệp Thiên Di nhỏ giọng không yên: "Không gọi nương con ra dùng thiện sao? Thân thể nàng ấy luôn không khỏe sao lại tùy tiện như vậy!".
Vân Du có chút buồn cười, rõ ràng một khắc trước còn lạnh lùng, nay lại luống cuống như bị chó rượt. Nếu để người ngoài biết Tiệp Vũ vương gia như vậy,hẳn cười đau cả bụng. Nàng không vội, gắp một đũa rau xanh đặt vào bát mẫu thân: "Thân thể của nương đúng là không tốt
Cứ đôi hôm lại đổ bệnh".
Tiệp Thiên Di liền thất thố: "Nàng ấy làm sao? Có dùng thuốc điều dưỡng hay không?".
Vân Du đáp: "Nương thường gặp ác mộng, mà trong mộng có lẽ nàng ấy luôn nhìn thấy mình bị bỏ rơi nên thường cầu xin mẫu thân đừng bỏ lại mình".
Tiệp Thiên Di nghe xong thì hạ mi mắt che đi thống khổ trong đáy mắt. Vân Du lại không nhanh không chậm châm cho nàng chén trà. Nàng không có quá nhiều tình cảm với mẫu thân mình, chuyện đó là không thể chối cãi. Nhưng mộng yểm Vân Tố Tâm luôn là nàng ấy.
Sở dĩ nàng dễ dàng buông bỏ mười hai năm hãi hùng lạnh lẽo không phải vì nàng cao thượng. Chỉ đơn giản nàng không muốn nhìn thấy Vân Tố Tâm chịu khổ thêm nữa….
Mười hai năm rét lạnh cùng đau khổ, ái nhân mà mình yêu đến tê tâm liệt phế bỏ rơi mình. Đó là cỡ nào khổ sở, e cũng chỉ có Vân Tố Tâm biết. Tiệp Thiên Di, Vân Du ta chỉ có thể cho người một cơ hội… Người đừng khiến Vân Tố Tâm hay ta thất vọng. Nếu không cả đời này đừng trông mong gặp lại nương ta lần nữa. Vân Du ta hoàn toàn có thể khiến người hối hận cả đời…
Mẫu thân nàng còn nặng tâm với nương nàng rất nhiều, vậy là đủ. Nàng chỉ cần biết trong lòng Tiệp Thiên Di nương nàng có bao nhiêu phân lượng mới cố tình đưa nàng ấy đến Vân gia. Hiện tại đã có đáp an mình mong muốn.
Tiệp Thiên Di mệt mỏi nâng tay khinh nhu mi tâm của mình, trong mắt đầy thống khổ: "Nương ngươi hận ta là đúng. Ta đã thất hẹn cùng nàng, lại để mẫu tử các ngươi rét lạnh mười hai năm, ta đáng bị như vậy. Nếu mười hai năm trước ta không rời đi, thì có lẽ đã khác…".
Vân Du liễm mắt: "Mười hai năm trước, nữ nhi từng nghe Tiệp Vũ vương gia đương triều thành hôn, mẫu thân vì lẽ đó mà rời khỏi sao?".
Tiệp Thiên Di sửng sốt, có chút khó tin nhìn Vân Du, nữ nhi nàng tiếu ý ôn hòa. Nàng có chút cười nhạo chính mình. Đường đường là vương gia, nhưng lại chính bị nữ nhi mình nhìn thấu hết thảy. Nhưng cũng không vì thế mà nổi giận.
Vân Du nhìn Lưu mama, nhàn nhạt nói: "Mang rượu lên đây". Lưu mama vâng lệnh bưng đến một bình Lê hoa tửu và hai chén ngọc phỉ thúy, cung kính đặt lên bàn rồi thối lui.
Vân Du châm hai chén Lê hoa tửu, sắc hồng Lê hoa tửu tràn vào chén phỉ thúy càng trở nên sóng sánh mỹ lệ. Hương rượu lan tỏa khắp chính viện. Vân Du đẩy về một chén về phía Tiệp Thiên Di, còn bản thân thì nâng chén kia lên nhấp một ngụm.
Tiệp Thiên Di từ trong thất thần hồi tỉnh, thấy Vân Du đã uống được nửa chén rượu, sắc mặt vốn lạnh lẽo lại có điểm hốt hoảng: "Du nhi, ngươi thế nào cũng là một cái quân quý, sao lại tùy tiện dùng rượu thế hả?".
Vân Du khẽ lắc đầu: "Vô ngại, không phải ở đây chỉ có Du nhi cùng mẫu thân thôi sao? Cần gì cố kị". Lại ra hiệu Tiệp Thiên Di cũng thử rượu.
Còn Tiệp Thiên Di coi như đoán ra tính khí của Vân Du, cứng mềm không ăn, hành sự tuy khác người một chút nhưng vẫn có chừng mực. Thấy chén rượu trước mắt, tâm phiền ý loạn, bưng lên một ngụm uống cạn.
Vân Du lại châm đầy lại chén rượu cho mẫu thân. Nàng lung lay chén phỉ thúy trên tay, Lê hoa tửu hồng sắc cũng vì thế mà dao động sóng sánh, phi thường mỹ lệ. Nàng khẽ hỏi: "Mẫu thân, người có thể cho Du nhi biết. Rốt cuộc mười hai năm trước, vì cớ gì người lại bỏ lại nương?".
Chén rượu trong tay Tiệp Thiên Di lay động rồi biến mất, phảng phất như chưa từng xảy ra. Nàng chăm chú nhìn Vân Du, mạc danh kì diệu ngây ngẩn.
Nhất thời cả hai trầm mặc, chỉ nghe thấy tiếng châm rượu cùng hương Lê hoa tửu phiêu lãng.
Vân Du nhấp thêm ngụm rượu thì mới nghe thấy Tiệp Thiên Di cười khổ, nàng ấy nói: "Du nhi, ngươi muốn mẫu thân cho ngươi biết cái gì?".
Vân Du đạm thanh: "Tất cả…".
Tiệp Thiên Di bật cười sảng khoái, đồng tử xám khói thăm thẳm nhìn Vân Du. Nàng dùng hai tay ôm lấy chén rượu phỉ thúy, chậm rãi thuật lại một đoạn cố sự đã bị mười hai lần tuyết đông vùi lấp:
"…Mười hai năm trước, ta mang theo sự vụ trong người đến Ung Nam thành. Thời gian ta phải ngụ lại ở đó cũng không ngắn. Có một hôm ta đi ngang một con ngõ vắng vẻ thì nghe thấy tiếng khóc nức nở vọng ra…
Ta vốn không muốn quan tâm đến. Nhưng một bóng bạch y ngồi thụp bên chân tường lại khiến ta không thể nào dời mắt được. Đó là một nữ nhân vóc người nhu nhược, cuộn người ngồi khóc.
Ta cảm nhận được khí tức của nàng là quân quý. Ma xui quỷ khiến thế nào lại tiến đến chỗ nàng ấy. Nàng ấy vẫn không nhận ra sự có mặt của ta. Nàng vẫn khóc đến thương tâm, khóc đến tận hai canh giờ. Ta cư nhiên đứng đó mà nghe nàng khóc, có chút dở khóc dở cười, nhưng lại không nỡ bỏ đi.
Nàng khóc đến mặt mũi tèm lem, hốc mắt đều sưng mới chịu thút thít ngừng lại. Lúc này nàng mới nhận ra ta, xấu hổ đến mức mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên. Nàng dùng tay áo trắng lau lung tung lên mặt mình, ta lại cảm thấy dáng vẻ xấu hổ của nàng đặc biệt khả ái. Ta hỏi nàng: 'Cô nương thế nào lại ngồi khóc đến thương tâm như vậy đâu?'.
Thật ra, đây là lần đầu tiên ta để tâm đến chuyện kì quái như vậy. Nàng lại không ngại mà nói rằng nàng bị biểu tỷ muội trong nhà ức hϊếp. Mặt nàng bị đánh nên hằn lên dấu tay đỏ ửng, nàng rất ủy khuất. Mắt hạnh uông lệ nhìn ta, cầu được đồng tình, ta không hiểu thế nào lại cũng gật gật đầu đồng tình theo nàng.
Nàng liền cười ngọt ngào thỏa mãn. Sau đó ta hỏi chỗ nàng ngụ ở đâu, ta đưa nàng về. Nàng lúng túng đỏ mặt, quanh co một lúc ta mới biết. Nguyên lai nàng vừa thoát khỏi biểu tỷ muội liền chạy trối chết, bị lạc nên mới ngồi đây khóc. Ta thật sự dở khóc dở cười trước nàng ấy. Không hiểu sao ta đặc biệt muốn giữ nàng lại bên mình, ta dứt khoái hỏi nàng muốn quay lại chỗ mình hay đi theo ta.
Ta còn tưởng nàng sẽ bị ta dọa cho chết khϊếp. Nào ngờ nàng liền vui vẻ lựa chọn theo ta. Sau đó ta liền đưa nàng về ngoại trạch của mình. Cứ nghĩ là một lời đùa cợt nhất thời, nhưng ngàn vạn không ngờ ta lại cùng nàng đầu ấp tay gối hơn nửa năm.
Nửa năm ngắn ngủi ấy là khoảng thời gian khoái hoạt nhất của ta. Nhưng ta chỉ cho nàng biết tự danh, còn nàng cũng thế. Bọn ta thân thiết như một đôi uyên ương nhưng lại không hiểu sao lại tự lừa mình dối người đến như vậy.
Ta không cho nàng biết gì về mình, mà nàng cũng chỉ cho ta biết nàng họ Vân. Ta cùng nàng vừa thân thiết cũng vừa như xa cách vạn trượng. Không biết gì về nhau cũng không muốn hỏi đối phương. Liều chết triền miên cùng nhau mà lại giấu giếm.
Ta không muốn nàng biết về thân phận của ta, bởi thân phận ta vốn không tốt đẹp. Nàng ấy chỉ cần là thê tử nhu nhược mà ta cam tâm dùng cả đời này để bảo hộ. Còn nàng có lẽ là muốn chờ ta mở lời, nàng mới cho ta biết về nàng. Thật buồn cười… Hoặc có lẽ giữa thiên địa rộng lớn, ta cùng nàng tìm thấy nhau quá dễ dàng… nên tình cảm liền trở nên buồn cười cùng yếu ớt đến vậy…
Đến một ngày kinh thành truyền đến tin của nương ta. Bà ấy đã cầu ban hôn cho ta, là thiên kim phủ thừa tướng, cả canh thϊếp hai nhà cũng đã trao đổi cho nhau. Nếu là trước khi gặp Tâm nhi, với ta có thành thân hay không đều như nhau. Nhưng giờ đây ta chỉ muốn thú Tâm nhi, muốn nàng làm thê tử của ta. Nhưng mà thánh chỉ đều đã ban, ta đã không thể chối cãi. Lúc ta đối thoại với thân tín của mình, Tâm nhi có lẽ ít nhiều đã đoán ra gì đó, những ngày tiếp theo, ta cùng nàng đều không nói gì cùng nhau.
Đến khi ta chuẩn bị hồi kinh, ta muốn nàng chờ ta quay lại đón nàng. Nhưng nàng đã không hứa hẹn gì cùng ta, tâm ta cũng đã nguội lạnh. Ta chỉ muốn nàng ấy có thể chờ ta quay lại thú nàng. Có thể trong mắt thiên hạ nàng không phải là chính thê của ta. Nhưng với ta, đời này thê tử duy nhất của ta là nàng.
Hai tháng sau đóz ta hồi kinh, hôn lễ vừa qua đi. Ta liền quay lại tìm nàng nhưng chỉ nhìn thấy ngoại trạch lạnh lẽo không một bóng người. Nàng… không sẽ hứa chờ ta đã là một loại buông bỏ. Nhưng ta lại cố chấp không tin. Ta tự lừa mình, nàng nhất định sẽ chờ ta… nhưng mà nàng chưa từng chờ ta…
Ta cùng nàng luôn lướt qua nhau lạnh lùng thay vì dừng lại chờ đợi nhau… Luôn dối gạt nhau thay vì một lần thật tâm… Luôn che giấu nhau thay vì mở lòng cho đối phương… Cả ta cũng không rõ giữa ta cùng nàng là yêu hay hận, là mộng hay thực? Vì cái gì mọi thứ đều mong manh đến vậy…
Mười hai năm qua, ta chưa từng thôi tìm kiếm nàng, chỉ là… mọi thứ đều vô vọng…
Mà có lẽ nàng rất hận ta… nên chẳng muốn nhận ta…
Chỉ là ta lại rất yêu nàng… ta thật sự không muốn mất nàng…".
…
Thiên địa phù du, ái tình như mộng…
Tiên minh quấn quýt, có không thật tâm…
Giật mình thức giấc, người đã phất bào bỏ đi…
Người ta yêu cũng là người ta hận…
Là yêu hay hận?…
…