An phu nhân khẽ đảo mắt, nghĩ một chút liền cười nói: "Vân tiểu thư lặn lội đường xá xa xôi đến tận Ung Nam thành này, cũng phải để An gia bày yến tẩy trần đâu? Vân tiểu thư nói có phải không?".
Chẳng ai đánh vào khuôn mặt cười, Vân Cát Ngôn dù có khó chịu thế nào cũng chẳng thể đánh gãy lời của đối phương. Hơn nữa trên dưới An gia đều một mực tránh né không nhắc đến Ly nhi, Vân Cát Ngôn có điểm trầm tư rồi đáp ứng.
An gia chủ liền dẫn nàng đến khách viện ở hướng nam An gia. Dọc đường hắn huyên thuyên gì đó. Nhưng nàng chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến. Nàng chỉ muốn biết Ly nhi của nàng thế nào rồi.
Chiều đó, An gia thật sự bày yến tiệc tiếp đãi Vân Cát Ngôn. Nhưng điều làm nàng đối với An gia khó chịu càng sâu thêm một phần là viện cớ đại tiểu thư không khỏe nên không xuất hiện. Đã thế còn cố tình sắp chỗ nàng ngồi cạnh An Ngọc Nhi.
Tuy Đông Yên tập tục cởi mở, nhưng trên yến tiệc ở quan gia cũng như giang hồ. Quân quý cùng tước quý phải được sắp chỗ ngồi ở hai hai hướng đối nhau. Nếu quân quý cùng tước quý đã thành thân mới có thể ngồi cạnh nhau. An gia cố tình làm vậy, như thể Vân Cát Ngôn nhất định phải thú đích nữ nhà họ.
Vân Cát Ngôn suốt buổi yến tiệc luôn sắc mặt khó coi, An gia chủ lại nhiệt tình mời rượu nàng. Nàng có cảm giác buổi yến tiệc này tám phần là âm mưu. Nhưng cũng không từ chối, rượu đến đều uống hết.
Tửu lượng Vân Cát Ngôn đại khái cũng không tồi. An gia chủ cố tình chuốc rượu nàng nhưng lại gục trên bàn, phải để hạ nhân đỡ về. Còn Vân Cát Ngôn vẫn sắc mặt điềm nhiên, tàn tiệc liền thi lễ cáo từ. Dáng vẻ một mực trấn định, tiến lùi vừa phải. Bất quá, còn chưa để An phu nhân nói thêm lời nào, nàng đã phất áo bỏ đi.
Về khách viện, nô bộc An gia bưng mộc dũng cùng nước ấm đến để nàng tắm rửa. Vân Cát Ngôn qua loa tẩy rửa xong cũng đã qua canh hai. Sắc trời đen như mực. Nàng liền lên giường nằm, nhưng vẫn không thể nào nhập miên.
Nàng thật sự nhớ Ly nhi đến phát điên rồi. Thái độ của An gia càng lúc càng chọc giận nàng. Nàng sợ cứ tiếp tục thế này nàng sẽ không kiềm được mà lật tung An gia, để lên tìm Ly nhi của nàng mất.
Ly nhi… Ta thật sự rất nhớ nàng…
Còn đang miên man suy tư, Vân Cát Ngôn nhạy bén nhận ra có kẻ đang tiến đến phòng nàng. Nàng nhận ra không khí có điểm không đúng, có mùi dược hương. Thân là người học y hai mươi năm, Vân Cát Ngôn liền nhận ra, là xuân dược. Đáy mắt nàng u ám.
An gia thật sự quá ngông cuồng rồi. Chậm rãi phong bế khướu giác. Vân Cát Ngôn nằm trên giường, im lặng chờ động tĩnh tiếp theo.
Một khắc sau, cửa phòng bị mở. Trong không khí chậm rãi lan tỏa khí tức cầu hoan của quân quý. Vân Cát Ngôn trong mắt chậm rãi bão nổi. An gia thật sự không chỉ ngông cuồng mà còn khinh người quá đáng. Quả nhiên, nàng nghe thấy giọng nói êm dịu của An Ngọc Nhi: "Vân tiểu thư, người đã ngủ rồi sao?".
Ngữ khí ngọt ngào như sợi lông gãi vào lòng người. Lại lan tỏa tinh tức tố cầu hoan nồng đậm như vậy. Chỉ sợ nếu hôm nay là một tước quý thông thường, thì đã lôi nàng ta lên giường từ lâu rồi.
An Ngọc Nhi nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường nhìn Vân Cát Ngôn. Nàng ta mặc một bộ sa y mỏng manh, như ẩn như hiện, chọc người ngứa ngáy.
Trong An gia có một chuyện luôn được phong kín. Yuy thiếu gia cùng tiểu thư dòng chính rất cao quý nhưng phẩm cấp lại chỉ là cấp C. Còn đại tiểu thư là thứ xuất thế nhưng phẩm cấp lại là cấp A cực hiếm.
Vậy nên chủ mẫu luôn ganh ghét đại tiểu thư vô cùng. An Ngọc Nhi cũng biết rõ chuyện này.
Tiện nhân kia dù phẩm cấp có cao thế nào, có được cầu thân bao nhiêu lần đi nữa, thì ngày mai người được Vân tiểu thư rước về chỉ có thể là nàng. Chỉ cần qua đêm nay thôi. Nàng đã là người của Vân tiểu thư. Tiện nhân kia cũng chỉ có thể chờ thêm bảy năm. À không, là chẳng bao giờ chờ được nữa.
An Ngọc Nhi nâng ta muốn chạm vào sườn mặt của Vân Cát Ngôn. Nhưng còn chưa chạm vào được, đối phương đã thình lình mở mắt.
An Ngọc Nhi giật mình suýt, chút nữa thì kêu ra tiếng, nàng ta cứ nghĩ Vân Cát Ngôn đã trúng xuân dược nên ngọt ngào gọi: "Vân tiểu thư…".
Vân Cát Ngôn chậm rãi vén chăn ngồi dậy, nét mặt trấn tĩnh đến sương giá. Nàng lạnh lùng thốt: "Một quân quý còn chưa xuất giá lại y quan bất nhã chạy đến phòng tước quý, thật đồi phong bại tục. Dòng chính An gia thật sự càng lúc càng làm người khác thất vọng".
An Ngọc Nhi bị nàng chỉ trích mắt đều đỏ lên. Có quân quý nào chịu nổi mình bị gọi là lẳиɠ ɭơ đâu. Nhưng với An Ngọc Nhi càng thêm khϊếp sợ không thôi. Vân tiểu thư không trúng xuân dược, chứng minh nàng đã nhìn thấu mưu kế của mẫu thân ngay từ đầu.
An Ngọc Nhi đảo mắt liền lao vào lòng Vân Cát Ngôn. Cố tình cọ ngực mình vào người Vân Cát Ngôn. Tin tức tố phóng ra càng dày đặc, mềm mại nói: "Vân tiểu thư. Từ lúc đầu tiên gặp người, tiểu nữ đã cảm thấy bản thân không thể sống thiếu người. Người có thể tuyệt tình thế sao?".
Tước quý từ nhỏ đều được giáo dưỡng phải nhường nhịn cùng bảo hộ cho quân quý. Ai có thể nỡ hạ thủ với một quân quý nhu nhược đang ở trong lòng mình đâu. Nếu chút trò vặt này của An Ngọc Nhi đặt trên kẻ khác thì tám phần sẽ thành công. Chỉ tiếc lại đặt trên người Vân Cát Ngôn thì một phần cũng không có.
Nàng lạnh lùng đẩy An Ngọc Nhi ra khỏi người mình, trào phúng nói: "Ta còn chưa gặp qua quân quý nhà ai si tình đến phóng đãng như vậy. Đến An gia hôm nay quả là đại khai nhãn giới".
Dù An Ngọc Nhi có mặt dày đến đâu thì bị tước quý thằng mặt nói phóng đãng, thì cũng phải bật khóc lao ra khỏi phòng. Có lẽ thương tâm thì ít nhưng xấu hổ thì nhiều.
Vân Cát Ngôn lạnh lẽo nhìn bóng lưng nàng biến mất. Có chút ghét bỏ thay một bộ y phục khác, rồi ra khỏi phòng. Một gian phòng lại đầy tin tức tố của một quân quý không biết liêm sỉ, thật khiến nàng muốn buồn nôn.
Nàng chậm rãi rảo bước quanh viện, mơ mơ hồ hồ lại đi càng lúc càng xa.
Chợt Vân Cát Ngôn trông thấy có kẻ đang thắp đèn hối hả đi trong đêm. Nàng nghĩ một lúc rồi theo bước kẻ kia. Nửa đêm lại mờ ám chạy vội vã như vậy, thật đáng để tâm đâu.
Bóng người phía trước là của một mama. Vân Cát Ngôn nhạy bén nhận ra bà ta là mama thϊếp thân của An phu nhân. Bà ta là đang đi đâu đây.
Mama kia tay xách đèn l*иg hối hả chạy về phía trước, Vân Cát Ngôn cũng theo sát phía sau. Cuối cùng bà ta lại dẫn nàng đến trước cửa một viện tử tồi.
Bà ta cẩn dực đẩy cửa vào trong, trước khi vào còn hung hăng liếc nhìn xung quanh. Vân Cát Ngôn mượn màn đêm cũng phi thân lẻn vào theo bà.
Nàng có dự cảm bất an, tim nàng càng lúc càng đập nhanh… Cảm giác này giống hệt như cảm giác mà bảy năm trước lúc Ly nhi gửi cho nàng bức họa. Hụt hẫng lại đau đớn, phảng phất như tâm bị bóp nghẹn.
Nàng trông thấy mama kia kéo lê một người trên đất. Bóng dáng quen thuộc đập vào mắt. Đó là ái nhân của nàng. Ái nhân mà nàng đã dùng bảy năm thanh xuân để nhung nhớ. Giờ lại bất động tùy người bài bố. Tâm nàng như xiết lại đau đớn. Nàng nhìn ả mama kia, càng lúc càng bùng nổ sát khí. Nàng phải cực lực khắc chế để tin tức tố của mình không tràn ra ngoài.
Mama kia sau khi kéo An Ly Ly ra trước cửa viện, lôi từ trong người ra một lọ dược, môi bà lẩm bẩm: "A, đại tiểu thư có trách thì trách ngươi bạc phận, có thành oan hồn thì cũng đừng về tìm ta. Ngươi mà không chết tiểu thư nhà ta chẳng thể gả vào Vân gia được…".
Bà ta còn định nhét bột thuốc vào miếng An Ly Ly thì đã bị một cỗ lực đạo kinh người đẩy mạnh, ngã ra đất lạnh. Bà ta ra máu liên tục, đèn l*иg bà đem theo cũng bị tắt ngấm, chỉ có thể mượn chút ánh trăng le lói để nhìn.
Ngữ khí lạnh lẽo đến tàn nhẫn: "Bò về nói lại với chủ tử của ngươi. Muốn gϊếŧ thê tử ta thì cũng phải chuẩn bị nhìn ta san bằng An gia đi".
Nói rồi chỉ thấy một bóng người cao ngất ôm An Ly Ly vào lòng bỏ đi mất dạng. Ả mama ngã ngồi trên đất, sợ hãi đến không nói được lời nào. Vừa rồi, vừa rồi là Vân tiểu thư sao? Khoan đã, nàng vừa nói gì. San, san bằng An gia sao?!
Vân Cát Ngôn vội vã ôm An Ly Ly về khách viện. Nàng gọi dậy nha hoàn thϊếp thân của mình. Nha hoàn kia mơ hồ tỉnh ngủ, trông thấy tiểu thư nhà mình ôm chặt một nữ nhân, dáng vẻ lại thất thố chưa từng có. Nàng ta hoảng sợ không thôi, vội vã làm theo phân phó.
Vân Cát Ngôn tỉ mỉ đặt An Ly Ly xuống sàn đan. Sắc mặt trắng xám bệnh tật của An Ly Ly phi thường kém, xanh xao yếu ớt, hơi thở thập phần mỏng manh. Môi mấp máy nhưng lại không phát ra điểm âm thanh nào, cả người lại lạnh như băng.
Vân Cát Ngôn vội vã bắt mạch cho An Ly Ly, lại thở phào nhẹ nhõm. An Ly Ly chỉ là bị chấn thương lại thêm cảm mạo nên mới ngất đi. Không nguy hại đến tính mạng, nhưng cũng làm nàng đau lòng không thôi.
Vừa lúc nha hoàn cũng mang theo nước ấm cùng thuốc tiến vào. Vân Cát Ngôn định cởi bỏ bố y của An Ly Ly ra để thay nàng kiểm tra thương thể. Nhưng nàng còn chưa kịp chạm đến thì An Ly Ly đã run người, ôm chặt lấy thân lui về góc giường.
Nàng liền tiến theo, nhẹ nhàng ôm ái nhân vào lòng. Cảm thấy nàng ấy giãy giụa phản kháng, Vân Cát Ngôn liền thì thầm bên tai nàng: "Ly nhi, là ta, Ngôn Ngôn của nàng đây, đừng sợ".
Nghe Vân Cát Ngôn nói xong, không rõ An Ly Ly có hiểu hay không, nhưng thật sự chậm rãi an tĩnh mặc nàng bày bố.
Vân Cát Ngôn thấy ái nhân hôn mê lại hành động như vậy liền hiểu. Dù An Ly Ly đã ngất đi, nhưng từ đáy lòng nàng đời này nhận định chỉ có Vân Cát Ngôn mới được chạm vào nàng. Đời này An Ly Ly chỉ thuộc về mình Vân Cát Ngôn.
Vân Cát Ngôn lại nghe thấy An Ly Ly bật thốt trong vô thức, lời nàng ấy mỏng manh, nhưng nàng lại nghe thấy rõ ràng từng chữ một, nàng ấy nói: "Ngôn Ngôn, ta đã chờ được nàng…".
…