Phù Du Mộng

Chương 20: Cầu thân

Tại An gia, Ung Nam thành. Một nha hoàn y phục nô bộc lắc mông tiến vào viện tử tồi tàn ở góc khuất trong An gia. Viện tử đoán chừng đã rất lâu không tu sửa, cỏ khô đầy sân, xập xệch sắp đổ, khắp nơi đầy váng nhện chuột bọ.

Nha hoàn nhấc chân đạp cửa viện tử, cánh cửa vốn chỉ được dựng hờ cứ vậy đổ rạp xuống nền đất. Nha hoàn ghét bỏ phủi phủi tay trước mũi, chanh chua hét: "Thiện cô nãi nãi đã mang đến, ngươi còn muốn cô nãi nãi vào hầu ngươi dùng sao?"

Người trong viện mất một lúc mới khó nhọc xuất hiện. Người đến là một nữ nhân khoảng hơn hai mươi. Vóc người gầy gò, sắc mắt trắng xám. Tuy không mỹ lệ nhưng thanh tú dịu dàng như đóa hoa Đỗ quyên. Mỏng manh giấu mình trong lớp bố y đơn bạc, chọc người thương tiếc.

Nha hoàn ghét bỏ buông xuống thực hạp đang cầm, thức ăn vì thế mà rơi vãi xuống nền đất bẩn, ả ta vờ chấn kinh nói: "Ôi, thật là, ta lỡ tay làm bẩn thiện của đại tiểu thư mất rồi…"

Nữ nhân sống trong viện tử chính là An Ly Ly, đại tiểu thư An gia. Nàng là thứ xuất nên An gia chủ chẳng để tâm đến mẫu tử nàng, chủ mẫu vì thế tùy tiện vất các nàng vào một viện tử tồi tàn nhất An gia, mặc kệ sống chết, mặc cho nhân khinh khi sỉ nhục. Lúc trước mẫu tử các nàng còn có thể nương tựa vào nhau. Nhưng nương nàng đã tạ thế từ mười năm trước, bỏ lại đơn độc An Ly Ly rét lạnh tại An gia suốt mấy năm qua.

Nha hoàn kia thấy nàng thất thần liền bước tới đẩy ngã nàng xuống nền đất, chua ngoa nói: "Ngươi bị điếc sao? Ta đang nói với ngươi đó, ngươi nghĩ ngươi là đại tiểu thư, ha?"

An Ly Ly bị đẩy ngã xuống nền đất lạnh, nghe lời khinh thường từ một ả nha hoàn, nàng không phản ứng, nàng đã sớm quen rồi. Gắng gượng ngồi dậy, trước mặt nàng là thực hạp rơi trên đất, trong thực hạp chỉ có chút cơm thừa canh cặn, cùng một cái màn thầu đã bị ăn hết phân nữa. Rơi trên đất bẩn càng trở nên lem luốc buồn nôn.

Ả nha hoàn kia tiếp tục khinh thường nói: "À, đại tiểu thư là đang chê ta mang thiện đến không vừa ý sao?"

Lại tiến đến giật tóc An Ly Ly, nói lớn: "Cô nãi nãi hôm nay vừa bị phạt, còn phải mang thiện đến hầu một tiện nhân như ngươi, sớm đã không vừa mắt. Ngươi đây còn muốn chọc giận ta sao?!"

Nói rồi liền tát liền An Ly Ly hai bạt tay. An Ly Ly cũng không phản kháng, nàng chịu đựng quen rồi. Nếu nàng dám đánh trả, ả ta sẽ mách lại với chủ mẫu, nàng còn thê thảm hơn nhiều.

Ả nha hoàn đẩy mạnh An Ly Ly xuống chỗ thức ăn vương vãi, cười nhạo: "Chỉ là một tiện nhân bò ra từ bụng một ả nha hoàn, mà còn mơ tưởng mình là đại tiểu thư. Ngươi vẫn còn ôm mộng gả vào danh gia làm chính thất sao?! Thật là chuyện cười nhất thế gian mà!"

Lại vứt thân thể ốm yếu của An Ly Ly vào khung cửa, nàng như một con rối đứt dây tùy ả ta xả giận. Đến khi thân thể va chạm vào khung cửa đau điếng nàng mới không kiềm được mà rên nhẹ.

Ả nha hoàn bước tới, quyền đấm cước đá vào người nàng, miệng vẫn buông lời sỉ nhục: "Ta nói cho ngươi biết, thiếu gia đã gả cho Vân gia từ lâu rồi, ngươi nghĩ có ai còn nhớ tới một cái tiện nhân lẳиɠ ɭơ như ngươi?! Tiện nhân mà mơ tưởng trèo cao?"

An Ly Ly co người chịu đau. Đau, rất đau, nhưng vẫn không bằng tâm nàng hiện tại.

Tâm nàng như có kẻ dùng một con dao cùn hung hăng cứa vào, vừa đau vừa xót, người nàng yêu đến tê tâm liệt phế sẽ lãng quên nàng sao? Nàng chỉ là phù du bị gió vô tình lướt qua nàng thôi sao? Ngôn Ngôn, nàng, nàng sẽ quên ta sao? Sẽ như vậy sao? Ngôn Ngôn… biết rõ là vô vọng… nhưng tại sao ta vẫn cố chấp chờ nàng chứ?

Ả nha hoàn kia còn đang hạ thủ điên cuồng thì một nha hoàn khác vội chạy vào, kéo ả ra, ả liền không vui gắt: "Ngươi làm gì hả?''.

Nha hoàn vừa đến lại sợ hãi nhìn An Ly Ly nằm rũ rượi trên đất, khó khăn nói: "Ngươi đừng đánh nữa, ả ta mà xảy ra chuyện gì, gia chủ sẽ trách phạt đó!"

Ả nha hoàn kia liền cười nhạo: "Chủ mẫu còn ước gì tiện nhân này chết. Ả mà chết chủ mẫu ngược lại còn thưởng cho chúng ta, loại ngu xuẩn như ngươi thật không có nhãn lực".

"Đúng là như vậy. Nhưng mà Vân gia vừa mang canh thϊếp đến cầu thân ả ta đó. Ả ta mà có mệnh hệ gì, gia chủ không giao phó được với Vân gia thì bọn hạ nhân chúng ta sẽ bị phạt nặng"

Ả nha hoàn vừa điên cuồng đánh đập An Ly Ly khó tin gắt: "Cái gì? Ả ta lại được cầu thân?! Không thể nào".

"Không thể nào cái gì?! Ả ra không chỉ được cầu thân mà còn được cầu thân vào cửa làm bình thê đó. Vân đại tiểu thư đã cho bà mối dạm hỏi lại còn sắp mang sính lễ đến tận cửa rồi"

Đều là không thể tin cùng khϊếp sợ. Chỉ là một tiện nhân, làm sao lại khiến Vân đại tiểu thư xem trọng nhiều lần như vậy chứ?!

Hai nha hoàn thì thầm to nhỏ thì vội vã ly khai, bỏ lại An Ly Ly co ro trên nền đất lạnh. Môi nàng đã bật máu, khóe mắt dần phiếm lệ, rồi hàng lệ ào ạt tuôn ra trên gương mặt trắng xám vì bệnh tật của nàng, nàng hạnh phúc thì thào: "Ngôn Ngôn, ta… ta cuối cùng cũng đợi được nàng rồi…".

Ái nhân của nàng đã đến rồi. Nàng ấy nói sẽ may giá y thật đẹp cho nàng. Nàng ấy nói sẽ để nàng nương tựa cả đời. Nàng ấy nói rằng sẽ cho nàng một cái gia….

Cuối cùng ái nhân mà nàng vẫn luôn chờ đợi đã đến rồi. Nàng ấy vẫn chưa từng quên nàng. Thứ nàng chờ đợi suốt bảy năm qua không phải là phù du, không phải là mộng. Ngôn Ngôn đến thật rồi…



Cùng lúc đó tại đại sảnh An gia, An gia chủ niềm nở mời trà Vân Cát Ngôn. Vân Cát Ngôn lạnh nhạt nhìn lão mập cười tít mắt: "Ai da, hiền tế, đây là trà đặc sản của Ung Nam thành, hiền tế thấy sao?"

Vân Cát Ngôn cũng không có mấy phần để tâm ậm ừ cho qua, lòng nàng giờ nóng như lửa đốt, nàng chỉ muốn gặp lại Ly nhi thôi.

Nhưng lúc An phu nhân tiến ra lại không phải dẫn An Ly Ly mà lại là một nữ quân quý trẻ tuổi khác. Vân Cát Ngôn nhíu mày, có chút không vui. An phu nhân nhận thấy hiền tế của mình có điểm không hài lòng liền cười giả lả: "Ngọc Nhi còn không hành lễ cùng Vân tiểu thư?"

Nữ nhân kia liền thẹn thùng thi lễ với Vân Cát Ngôn: "Tiểu nữ An Ngọc Nhi thỉnh an Vân tiểu thư".

Vân Cát Ngôn chỉ nhàn nhạt gật đầu đáp lễ, có chút buồn bực trong lòng An gia này lại muốn nháo cái gì đây, Ly nhi của nàng đâu rồi chứ.

An phu nhân ngồi xuống ghế, nhìn đoàn sính lễ đặt trong đại sảnh thì liền vui vẻ không thôi, nhưng ngoài mặt lại than thở nói: "Aizz, lão thân bạc phúc, nhi tử Ngọc Thạch đã nhập gia bảy năm lại không có hỷ mạch thật sự là sai sót của nhi tử. Lại còn để Vân tiểu thư phiền lòng như vậy thật là không phải…". Sau nhấp ngụm trà rồi khẽ cười nói: "Vừa hay đích nữ lão thân đầu xuân cũng đã qua kê lễ. Lần này gả sang Vân gia, huynh muội nhập gia, thân càng thêm thân, chiếu cố lẫn nhau…".

Vân Cát Ngôn nghe đến đây liền tỏ dụng ý của đối phương. Lần trước đã tráo gả An Ngọc Thạch sang, lần này nàng cho bà mỗi đến dạm hỏi thì ưng thuận trong ngoài, nhưng khi sính lễ đến lại muốn tráo gả thêm kẻ khác.

Gả huynh không thành liền muốn gả cả muội sang, An gia này coi Vân gia là chỗ bọn họ muốn phỉnh gạt thế nào cũng được sao. Vậy ra năm xưa bọn họ cũng dùng loại thủ đoạn ti bỉ này. Nàng lạnh lùng đánh gãy lời của An phu nhân:

"An phu nhân dường như có điểm nhầm lẫn rồi, ta đến đây hôm nay là để đặt sính lễ để thú An Ly Ly, An đại tiểu thư của quý phủ. Ta chưa lần đề cập đến vị tiểu thư khác. Nếu ta không lầm, An đại tiểu thư vẫn chưa xuất giá đâu?".

An phu nhân nét mặt liền cứng ngắc, mà An Ngọc Nhi đứng sau bà sắc mặt đã như tro tàn. Nàng lần đầu tiên trông thấy một tước quý văn nhã như vậy. Nương nói sẽ gả nàng cho nàng ấy, nàng còn chưa trộm mừng xong thì đã bị đối phương tạt cho một gáo nước lạnh.

An phu nhân cứng ngắc nói: "Đúng là đại tiểu thư vẫn chưa xuất giá, nhưng mà…".

Nói đến đây bà ta có chút khó khăn nói tiếp. Không lẽ phải nói rằng một tiện nhân thứ xuất, làm sao xứng để gả vào danh gia. Nếu người trước mắt hiện tại là Vân gia chủ, thì bà chỉ cần nói bóng gió một chút đối phương liền hiểu. Nhưng mà người đến cầu thân hôm nay là Vân Cát Ngôn người đã năm lần bảy lượt muốn thú tiện nhân kia.

Vân Cát Ngôn tiếp tục lạnh nhạt nói: "An gia thật khiến người khác thất vọng, ta tuy là người trong giang hồi nhưng cũng rõ đạo lý trắng đen. Lần trước mang canh thϊếp ta cũng đã tỏ ý rõ ràng sẽ thú An đại tiểu thư, An gia đều ưng thuận, cớ sao hôm nay lại lật lọng?!"

An phu nhân lẫn An gia chủ nghe đến đây đều sắc mặt phi thường khó coi. Cả hai thật sự không muốn An Ly Ly được gả vào Vân gia, cơ hội tốt như vậy phải để cho dòng chính, thế nào thứ xuất lại chen ngang. An phu nhân coi như cũng có điểm nhãn lực, nhìn thấy nét mặt thâm trầm của Vân Cát Ngôn liền vội liếng thoắt, vỗ trán nói:

"Xem ta kìa, già rồi liền hồ đồ, rõ ràng canh thϊếp Vân tiểu thư muốn thú đại tiểu thư vậy mà lại nhầm lẫn cho được".

Loại chuyện này có thể nhầm lẫn sao, chỉ là Vân Cát Ngôn cũng không chọc rách da mặt đối phương. Điều quan trọng hiện tại vẫn là có thể đưa Ly nhi khỏi nơi này trước đã. An Ngọc Nhi đứng bên cạnh lại khó, nàng có điểm nào không bằng tiện nhân kia sao.