Sáng hôm sau trên dưới Vân gia đều chỉnh tề tiễn biệt Vân Cát Ngôn xuất môn đi Ung Nam thành.
Vân Cát Ngôn vận chế phục tước quý, phi thường tiêu soái, ngũ quan tuấn tú lại mang theo một nét ôn nhu đạm nhiên. Cả người tỏa ra một cỗ văn nhã động lòng người. Xứng với bốn chữ "Ôn nhu như ngọc". Ung Châu thành đều không ít quân quý hoa si nàng. Chỉ tiếc Vân Cát Ngôn đời này chỉ trung tâm với duy nhất một nữ nhân.
Nàng nhu thuận nghe Vân Duẫn dặn dò đủ điều, lại quay sang nói vài lời với Vân Tố Tâm cùng Vân Du. Tầm mắt Vân Cát Ngôn dừng ở chỗ Vân Du một lúc, đến khi nhìn thấy Vân Du gật nhẹ đầu mới an tâm quay đi.
Còn An Ngọc Thạch đứng cạnh bên sắp vò nát khăn tay, nàng cũng không đoái hoài đến.
Vân Cát Ngôn tiêu soái phi thân lên lưng ngựa. Lẳng lặng trên dưới Vân gia lần nữa, mới thúc ngựa xuất phát. Hạ nhân gánh sính lễ phủ khăn đỏ cũng hối hả theo chân. Đoàn người kéo thành một chuỗi hỉ sắc…
Vì Ung Nam thành cùng Ung Châu thành cách nhau quá xa, lễ thành thân cũng chẳng thể sắp xếp như thông lệ thường được. Lần này Vân Cát Ngôn mang sính lễ đến cũng rước An Ly Ly đến Ung Châu thành. Chỉ là nàng ấy sẽ được đặt tại ngoại trạch Vân gia ở ngoại thành vài ngày. Sau đó lễ thành thân diễn ra thì Vân Cát Ngôn sẽ mang kiệu hoa đến đón tân nương.
Vân Cát Ngôn rời đi, Vân gia lại ai về chỗ ấy. Đoàn người tản đi đã xa mà An Ngọc Thạch vẫn đứng chôn chân tại chỗ. Cắn răng nghiến lợi không cam tâm, sau lại hậm hực bỏ đi.
Vân Du đứng dưới tán hòe cách đó không xa, thu mọi cử chỉ của hắn vào đáy mắt, hàng mi một sắc lạnh đến kết sương…
Buổi trưa, Lưu mama báo cho Vân Du một tin, một nha hoàn sảy chân chết đuối ở thủy trì Vân gia. Vân Du lúc ấy còn đang bồi Vân Tố Tâm dùng thiện, Vân Tố Tâm nghe xong than thở một lúc, dặn dò an bài cẩn thận.
Vân Du biết nha hoàn đó không ai khác chính là nha hoàn đã bưng ấm chén hôm qua. Vị di phu này của nàng hạ thủ thật nhanh. Một cái nha hoàn beta chết sẽ không mấy ai để tâm. Nhưng còn sống ngược lại sẽ rất phiền phức cho hắn đâu.
Chiều hôm ấy, Vân Du lại đến Vọng Thu viên. Chỉ khác lần này không tìm Vân Cát Ngôn mà hiếm khi tìm đến sườn viện tây nam, chỗ của An Ngọc Thạch.
Nàng vừa đến cửa, nha hoàn trông cửa đã một bộ dạng lâm đại địch, hối hả chạy vào báo cho An Ngọc Thạch. Vân Du cũng không vội, nhàn nhã đứng chờ, bên môi tiếu ý ôn hòa thản nhiên.
Mất hai khắc An Ngọc Thạch mới xuất hiện, vừa nhìn thấy nàng trong mắt đã ẩn hiện ý tứ trào phúng, hắn nói: "Tiểu chất sao lại hiếm khi chạy đến chỗ ta? Ta còn tưởng ngươi chỉ dùng quen trà nước bên Thanh Cư viên thôi đâu?".
Vân Du hơi nghiêng đầu, cười nói: "Di phu thật khéo đùa, trà nước ở đâu mà không như nhau, nếu có khác cũng chỉ khác ở chỗ người mời trà tâm tư thế nào thôi".
An Ngọc Thạch nghe xong, nét mặt có mấy phần cứng ngắc. Hắn nghe trong câu nói của tiểu tiện chủng này có thêm một tầng châm chọc.
Nhìn thấy An Ngọc Thạch lãng tránh ánh mắt mình, Vân Du mỉa mai cười. Có tật giật mình, nếu tâm ngươi không có quỷ, ngươi cần chi phải hoảng thần. Nàng lại ôn hòa nói tiếp, dáng vẻ một mực thong dong: "Du nhi đến là mang vài thứ đến 'hiếu kính' di phu".
An Ngọc Thạch liếc nàng: "Ngươi nói cái gì? Hiếu kính? Ta mới không dám nhận!".
Vân Du lại có chút than thở: "Tiểu chất về Vân gia đã lâu, thế nhưng vẫn chưa 'hiếu kính' lễ vật gì cho di phu. Thật đáng xấu hổ. Hôm nay mới có một thứ miễn cưỡng xem như lễ vật để mang đến".
Lại thâm thúy nhìn An Ngọc Thạch: "Di phu không định cả một chén trà cũng không mời tiểu chất đâu?".
An Ngọc Thạch nét mặt có điểm vặn vẹo, hắn xua tay nói: "Sao lại thế được. Ngược lại, ta chỉ sợ trà nước chỗ ta không làm hài lòng ngươi".
Vân Du khẽ lắc đầu nhỏ, An Ngọc Thạch cũng chỉ có thể mời nàng vào trong. Lưu mama cùng Tiểu Hỷ đi cùng cũng theo sát chân nàng.
Vào trong Vân Du có chút nhạt nhẽo liếc nhìn bài trí trong viện. Khắp nơi đều là đồ quý giá xa hoa, một cặp bình sứ họa tuyết mai sắc sảo, một chậu hoa lan được làm bằng bạc đặt trên trà kỉ, cả khăn trải bàn cũng là tơ lụa đắc giá. Xem ra bảy năm ở Vân gia vị di phu này của nàng gom góp không ít.
Vân Du không nhanh không chậm ngồi xuống ghế, đợi sai vặt của An Ngọc Thạch châm xong cho mình chén trà mới thong thả cầm lên nhấp môi. An Ngọc Thạch ngồi đối diện, cúi đầu phẩm trà che đi cay nghiệt trong đáy mắt.
Hắn thầm nói trong lòng, tiểu tiện loại này hôm nay, thế nào lại mò đến chỗ hắn đâu.
Thấy Vân Du đang an tĩnh phẩm trà đối diện. An Ngọc Thạch cười giả lả nói: "Thấy sao, trà nước nhạt nhẽo chỗ ta làm sao sánh được với bên Thanh Cư viên đâu?".
Ẩn ý muốn đuổi Vân Du nhanh chút ly khai.
Vân Du đạm bạc cười: "Đúng là có điểm nhạt, nếu thêm chút mật ong giống thói quen của ngoại công thì sẽ hảo hơn".
Lại nhìn di phu, ngữ điệu như hỏi thăm chút chuyện nhà: "Không biết di phu có biết chuyện này không?".
An Ngọc Thạch nghe xong, tay cầm chén trà liền run rẩy. Hắn vội đặt chén trà xuống bàn, giấu tay mình vào ống tay áo, có chút cứng ngắc cười: "Còn có chuyện này nữa sao? Ta nhập gia đã bảy năm lại không biết phụ thân còn có thói quen này!".
Vân Du lại lơ đãng nói tiếp: "Có một vài thói quen. Thông thường thì rất vô ngại, nhưng đôi khi cũng trở thành một điểm chết người".
An Ngọc Thạch vỗ mạnh xuống mặt bàn, sắc mặt vặn vẹo: "Rốt cục là ngươi muốn nói cái gì?"
Vân Du nhàn nhạt nói: "Chẳng phải tiểu chất nói là đến để hiếu kính lễ vật sao?".
Nói rồi khoát tay ra hiệu, Lưu mama liền hiểu ý cung kính tiến lên đặt một hộp lễ vật phủ khăn gấm lên bàn. Vân Du nhẹ nhàng mở lớp khăn gấm, đẩy hộp về phía An Ngọc Thạch, ngữ khí không gợn sóng: "Di phu xem xem, có hài lòng hay không?".
An Ngọc Thạch mở lớn hai mắt, hít thở không thông nhìn hộp lễ vật kia. Trong hộp những vụn sứ sắc nhọn quỷ dị. Ghê người hơn, vụn sứ đều hiện lên sắc tím đặc trưng của hạt tử tín. Như một loại đòi mạng chết chóc.
An Ngọc Thạch tức giận nhìn trân trân Vân Du, không nghi ngờ hành động mờ ám này của đối phương như một cái tát vào mặt hắn. Nói rõ rằng: "Những gì ngươi làm ta đều nắm trong lòng bàn tay".
Vân Du ngược lại cười càng thêm vô hại: "Sao vậy? Di phu không hài lòng sao?".
An Ngọc Thạch lạnh lùng thốt: "Tiểu tiện loại chỉ vừa nhập gia mấy hôm như ngươi, dám ở đây giương nanh múa vuốt với ta?".
Vân Du nhẹ nhàng phẩm trà, da mặt đã rách cũng không cần sợ nữa, nàng nói: "Di phu cần chi phải căng thẳng như vậy. Tiểu chất chỉ là giúp di phu một tay. Nha hoàn bưng ấm chén đã chết, thì bộ ấm chén đã vỡ này cũng nên phi tang nhanh một chút thì mới an toàn".
An Ngọc Thạch cười gằn: "Tiểu tiện loại ngươi bớt đóng kịch cho ta! Ngươi nghĩ ta sẽ sợ hãi một cái quân quý còn chưa dứt sữa như ngươi sao?!
Cả ngươi và nương ngươi đều tiện loại như nhau, giả vờ đạo mạo rất giỏi. Thật ra lại thối nát vô cùng!".
Vân Du nghiêng đầu nhìn hắn: "Tiểu chất ngược lại muốn biết. Rốt cục nương đã đắc tội gì với di phu, mà ngươi luôn cay nghiến thế kia?".
An Ngọc Thạch riết lên qua kẽ răng: "Nếu năm xưa không có ả ta giúp ả tiện nhân kia thư từ qua lại, câu dẫn Cát Ngôn, thì giờ này phu phụ ta đã bất hòa thế sao?".
Vân Du không giận ngược lại còn bật cười, mỉa mai trong đáy mắt sâu thêm một phần: "Bảy năm trước người mà a di muốn thú rõ ràng là An tiểu thư. Kẻ chen ngang là ai, di phu còn định lừa mình dối người mãi sao?".
Không cam tâm mình là kẻ thế thân nên giận chó đánh mèo lên nương nàng sao. Nàng đã nghe Lưu mama thuật lại. Năm xưa nương nàng bị đuổi đi cũng có không ít công phu bỏ đá xuống giếng của hắn ta đâu.
An Ngọc Thạch gào lên: "Một ả tiện nhân thứ xuất mà mơ tưởng gả vào danh gia?!! Ta đường đường là thiếu gia dòng chính, chỉ có ta mới xứng với Cát Ngôn!! Rước một ả tiện nhân lẳиɠ ɭơ đó vào cửa để làm gì?! Vậy mà nhiều năm như vậy nàng ta lại cứ quyến luyến ả tiện nhân đó không thôi!!".
Đám hạ nhân xung quanh đều bị vẻ mặt đáng sợ của hắn làm cho kinh hãi, co rúm không dám lên tiếng.
Vân Du vẫn đạm nhiên phẩm trà như cũ, nhấp thêm ngụm trà lạc lẽo nàng mới chậm rãi nói: "Di phu, người vẫn nên biết một điều. A di cùng An hiểu thư gặp nhau chỉ đôi lần. Thư từ cũng chỉ một năm ngắn ngủi, người ngược lại có tới bảy năm phu phụ. Đầu ấp tay gối cùng a di, vậy mà không giữ được tâm nàng.
Di phu, người háo thắng tranh đua thế để làm gì? Thứ gì đã không là của mình dù có mất hết tim gan để truy cầu cũng là vô vọng!".
An Ngọc Thạch dường như bị lời này của nàng chọc điên. Hắn hất đổ mọi thứ trên bàn, mọi thưa vỡ tan trên đất, trong phòng hóa thành một mớ hỗn độn.
Hắn cay nghiệt nhìn Vân Du: "Một cái tiểu tiện chủng như ngươi thì biết cái gì? Ngươi dám ở đây giở chút thương hại với ta sao?! Vậy sao ngươi không đi hỏi nương ngươi đã lẳиɠ ɭơ thế nào để câu dẫn tước quý rồi sinh ra ngươi?!".
Vân Du buông chén trà trong tay, "choang" một tiếng vỡ vụn trên nên gạch lạnh. Nàng vẫn một mực tiếu ý ôn hòa như cũ, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo hãi hùng: "Di phu nhầm rồi, tiểu chất đến đây không để thương hại hay khuyên nhủ người, mà đến đây là để cảnh cáo người.
Chuyện gì cũng cần phải có chừng mực, nên dừng được thì dừng, đừng lún sâu quá rồi hại mình hại người.
Người nghĩ những chuyện người làm a di không biết sao. Người tốt nhất vẫn nên tự mình suy ngẫm lại cẩn trọng trước khi hành sự tránh cho mất nhiều hơn được!!".
Dù chỉ là quân quý, nhưng Vân Du là quân quý phẩm cấp cao, uy áp cũng vì thế mà hơn ngươi. An Ngọc Thạch bị uy áp của nàng ép đến không thở nổi, ngã ngồi trên ghế, môi mấp máy nhưng lại không nói được gì.
Vân Du lạnh lùng lặp lại lần nữa: "Di phu, người nên nhớ tiểu chất là cảnh cáo người trước một tiếng".
.àng lại thong thả bước ra cửa, tiếu ý tại khóe môi vẫn chưa lần thay đổi, nàng đạm nhiên, phảng phất như chưa từng có gì xảy ra: "Nếu di phu đã không hài lòng với lễ vật của tiểu chất, tiểu chất cũng đành cáo lui trước".
Nói rồi liền phất áo ly khai.
…