Qua năm ngày tiếp theo, bệnh tình hoàng hậu chuyển tốt. Xa giá dù bị trì hoãn nhưng vẫn theo đúng lộ trình ban đầu. Tiếp tục tiến về Hành cung ở Ung Châu thành.
Trong năm ngày này, Phượng Tử Ca vẫn luôn chạy đến Tây viện của Vân Du mà ngây ngốc.
Vân Du ban đầu còn chút để tâm đến tiểu nha đầu, nàng chỉ lo Vân Tố Tâm nhìn thấy nha đầu đó rồi lại hỏi. Nàng cũng chẳng thể nói rằng: "Nương, đây là Tam hoàng nữ, là cực phẩm hoàng tước của Đông Yên".
Bất quá Phượng Tử Ca cũng coi như có điểm nhãn lực. Nàng ta chỉ xuất hiện khoảng một, hai canh giờ, lúc Tây phi cùng những hoàng tước khác niệm kinh cầu an. Mà vừa vặn lúc đó Vân Tố Tâm cũng bận sao chép kinh văn, nên cũng chưa nhấc lên sóng gió.
Ngày cuối cùng ở Thế Duyên tự, Phượng Tử Ca "roẹt" một cái xé rách vạt áo bạch sắc của mình, đặt vào tay Vân Du. Trịnh trọng nói: "Cô cho ngươi".
Vân Du: "!!!".
Nha đầu béo này nháo dạng gì nữa đây. Nàng nhàn nhạt nói: "Tam điện hạ đây là…".
Nàng còn chưa kịp nói gì thì Phượng Tử Ca đã đánh gãy: "Giữ kĩ!". Ngữ khí mang theo một cỗ nồng đậm uy áp bức người, không cho phép từ chối.
Nói rồi chân béo hối hả chạy mất dạng. Vân Du nhìn bóng dáng béo mập của Tam điện hạ rồi lại nhìn mảnh lụa thượng hạng thêu hoa văn chỉ vàng trên tay.
Có chút bất đắc dĩ cười khẽ, nha đầu này cho là nàng thiếu bạc nên tặng nàng thứ này sao. Nếu nàng đúng là một nha đầu thôn dã. Thì một mảnh lụa cống phẩm này đúng là đủ sống cả đời sung túc. Nhưng đáng tiếc nàng là người Vân gia. Tuy không sánh được với hoàng thất, nhưng tài lực vẫn không thiếu. Chỉ là nàng cũng không vất mảnh lụa đó đi.
Ngày tiễn biệt xa giá, mẫu tử Vân Du cũng không có mặt. Sang ngày hôm sau khi xa giá rời đi, mẫu tử các nàng mới hồi Vân gia.
Vừa vào cổng Vân gia, Vân Du đã nhạy bén nhận ra có điểm không đúng. Hạnhân đều một sắc mặt xám xịt, mà Vân Cát Ngôn luôn niềm nở cũng có mấy phần cứng nhắc đón tiếp các nàng. Nàng ấy cũng chỉ hỏi thăm đôi câu, xong lại bỏ đi mất.
Vân Tố Tâm có chút bất an nắm lấy tay nàng khẽ hỏi: "Du nhi con có cảm thấy a di con có điểm kì quái không?".
Vân Du liễm mắt nhìn nương mình, cười nói: "Du nhi nghĩ a di có chút không khỏe trong người thôi". Hoặc là không phải vậy.
Vân Tố Tâm có điểm suy tư, Vân Cát Ngôn là tước quý thế nào lại yếu ớt đến vậy. Nhưng cũng không phải là không có khả năng, nên nàng miễn cưỡng không nghĩ đến nữa.
Mẫu tử các nàng dọc lối hoa viên định đến Thanh Cư viên thỉnh an Vân Duẫn. Nhưng lúc đi ngang qua hoa viên, Vân Tố Tâm suýt nữa thì kinh hô. Vân Du lại có chút nhíu mày nhìn một tên sai vặt bị đánh huyết nhục mơ hồ được hai tên khác khiêng ra ngoài. Vân Tố Tâm bản tính vốn thiện lương, nàng cuống quýt hỏi: "Các ngươi đây là làm sao? Sao lại ra nông nỗi này?".
Hai tên sai vặt kia vội để đồng bạn xuống, thi lễ với Vân Tố Tâm rồi mới cung kính thưa: "Hồi nhị tiểu thư… Là Tiểu Lục làm vỡ chậu hoa của cô gia nên, nên…".
Còn chưa dứt lời đã thấy một đoàn người tiến ra từ hoa viên, đi đầu còn ai ngoài An Ngọc Thạch vừa được nhắc đến. Hai tên sai vặt nhìn thấy An Ngọc Thạch không tự chủ được run rẩy, khép nép lui sang một góc.
Vân Tố Tâm có chút khó chịu, chỉ vì một chậu hoa mà đánh người đến sống dở chết dở thế sao. Nhưng vì mặt mũi tỷ tỷ không thể không hòa hoãn nét mặt, gọi một tiếng: "Tỷ phu". Còn Vân Du thì phúc thân thi lễ: "Thỉnh an di phu".
An Ngọc Thạch sắc mặt rất kém, hắn hừ lạnh, ngữ khí cao vυ't: "Ôi, thì ra là mẫu tử các ngươi. Lâu thế không về, ta còn tưởng đã xuống tóc xuất gia rồi chứ".
Lời nói hắn ta thập phần chanh chua cùng gây hấn.
Vân Du cười cười, ngây thơ nói: "Di khu khéo đùa, Du nhi vẫn còn muốn tận hiếu ngoại công, xuất gia làm gì".
An Ngọc Thạch liếc nàng sắc lạnh. Vân Tố Tâm thấy vậy thì không vui nói: "Tỷ phu, Du nhi dù sao vẫn là hài đồng, có gì mạo phạm mong tỷ phu lượng thứ".
An Ngọc Thạch nhìn các nàng chằm chặp rồi hất hàm bỏ đi. Đoàn mama nha hoàn cũng theo sát hắn rời khỏi hoa viên. Nhất thời hoa viên một mảnh trầm mặc.
Vân Tố Tâm nói với hai tên sai vặt: "Mau đưa hắn đến dược đường thượng dược đi". Hai tên kia liền luống cuống mang tên Tiểu Lục rời đi.
Vân Du cảm thấy tay nương mình có chút run run, liền nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng trấn an, nàng nói: "Nương, nếu người không khỏe cứ hồi Nguyệt Các viên nghỉ ngơi trước. Nữ nhi thỉnh an ngoại công thay người".
Vân Tố Tâm xác thực có chút bất an, mà cỗ bất an đó đang dần dần lan rộng trong lòng nàng. Thái độ của tỷ tỷ và tỷ phu hôm nay làm nàng nhớ lại chút chuyện của bảy năm trước.
Nàng bất đắc dĩ nói: "Vậy Du nhi con thay nương báo bình an với ngoại công con một tiếng".
Vân Du nhu nhuyễn nói "Ân".
Đợi khi Vân Tố Tâm đi xa, Vân Du mới chậm rãi thu hồi tiếu ý. Đáy mắt một mảnh sương giá, nàng khẽ gọi "Lưu mama".
Lưu mama vốn đang đứng bên cạnh liền tiến lên một bước, cung kính thưa: "Hồi tiểu chủ, có tiểu nhân".
Vân Du chậm rãi rảo bước về hướng Thanh Cư viên, nhàn nhạt hỏi: "Trong nhà mấy hôm nay đã xảy ra chuyện gì?".
Lưu mama theo sát bước chân nàng, bà hồi đáp: "Hồi tiểu chủ, chuyện là ba hôm trước cô gia đã đốt thứ gì đó trong phòng đại tiểu thư, chọc tiểu thư nổi giận. Lần này xác thực nháo rất lớn, kinh động đến cả lão gia.
Lão nô nghe Tấn mama ở Vọng Thu viên của đại tiểu nói. Lúc lão gia đến, hưu thư đại tiểu thư cũng đã viết xong. Nhưng lão gia không cho đại tiểu thư hưu cô gia.
Hai người đã giằng co hai ba câu. Cuối cùng đại tiểu thư bỏ đi, tận tối hôm qua mới quay về. Còn cô gia tính tình mấy hôm nay luôn không tốt, đã có mấy nha hoàn cùng sai vặt giống như hôm nay".
Khóe môi Vân Du nhàn nhạt tiếu ý ôn hòa, nhìn không rõ hỉ nộ, càng không đoán ra tâm tư nàng lúc này.
Lúc đến Thanh Cư viên, Vân Du quy củ thi lễ thỉnh an với Vân Duẫn.
Vân Duẫn vẫy vẫy tay với nàng: "Du nhi đến, bồi ngoại công một lúc".
Vân Du ngoan ngoãn ngồi cạnh ông trên nhuyễn tháp, mới có mấy hôm mà Vân Duẫn sắc mặt kém đi trông thấy. Khóe mắt đọng lại một cỗ mệt mỏi muộn phiền. Vân Du nhẹ nhàng thay ông bày bàn cờ, nàng khẽ hỏi Vân Duẫn: ''Ngoại công, người không khỏe sao?". Nói rồi hạ xuống bàn cờ một quân cờ đen.
Vân Duẫn có chút miễn cưỡng cầm lấy một quân cờ trắng hạ xuống bàn cờ. Khẽ nói: "Ngoại công vô ngại".
Vân Du vẫn tiếp tục hạ cờ: "Ngoại công người thật sự vô ngại?".
Lần này nước cờ của Vân Duẫn chậm đi nửa nhịp, ông lặp lại: "Thật sự vô ngại". Lại chỉ còn tiếng va chạm thanh thúy giữa quân cờ và bàn cờ.
Vân Du thở dài: "Ngoại công tâm không tĩnh, cờ tất loạn".
Vân Duẫn bấy giờ mới nhìn kĩ bàn cờ. Rõ ràng chỉ mới là vài nước cờ đầu tiên, nhưng ông đã để lộ trăm ngàn chỗ hở, nếu đánh tiếp cũng sẽ thua. Có chút ảo não buông quân cờ trong tay vào lại bát đựng cờ.
Vân Du bước xuống khỏi nhuyễn tháp, nàng nhẹ nhàng nói: "Ngoại công, nương có điểm không khỏe trong người, bảo Du nhi thay người đến đây báo tiếng bình an".
Ngừng một chút mới nói: "Ngoại công, người vẫn nên bảo trọng sức khỏe".
Vân Duẫn có chút ngơ ngác nhìn nàng, cuối cùng lại thở dài mệt mỏi, vẫy tay để nàng lui xuống.
Vân Du thấy vậy, liền thi lễ cáo lui ra khỏi Thanh Cư viên. Rời khỏi Thanh Cư viên, nàng liền hồi Nguyệt Các viên. Trước khi vào gặp nương mình, nàng hơi dừng lại một chút: "Lưu mama chú ý động tĩnh bên Vọng Thu viên, khi nào a di về liền báo ta một tiếng".
Lưu mâm cung kính thưa "Vâng, tiểu chủ".
…