Phù Du Mộng

Chương 8: Thế duyên tự

Tại Ung Châu thành có một ngôi tự rất nổi tiếng, gọi là Thế Duyên tự. Tự là do một vị Thái hậu tiền triều cho xây dựng.

Nghe đồn đãi rằng ngôi tự này phi thường linh nghiệm. Vừa lúc tiết thanh minh,Vân Du nghĩ nghĩ lại nói với Vân Tố Tâm mình muốn đi Thế Duyên tự.

Thực chất mục đích của nàng là để Vân Tố Tâm ra ngoài thư thả. Nếu cứ để Vân Tố Tâm bó gối ở Vân gia, tâm bệnh nàng ấy lại càng nặng thêm. Về phần Vân Tố Tâm, nàng chưa từng từ chối nữ nhi, lần này cũng vậy…

Đông Yên phong tục cởi mở, không có quá nhiều hạn chế với quân quý. Quân quý chưa xuất giá hay đã về phu gia đều có thể xuất môn du ngoạn. Hơn nữa, giang hồ khác với các quan gia. Đối với mấy loại lễ tiết, quy củ gò bó đều không quá để tâm đến. Chuyện của Vân Tố Tâm, trong giang hồ, cũng không ít các quân quý thế gia nuôi vài ba diệu thủ giải sầu. Cùng lắm trong mắt họ, Vân nhị tiểu thư có thêm một nữ nhi…

Suy cho cùng, mẫu tử Vân Tố Tâm có ra ngoài cũng chẳng phải gièm pha.

Tiết trời vào thanh minh càng thanh thuần, hoa lê nở rộ, trắng xóa như tuyết. Ung Châu thành đông đúc quần là áo lượt, nườm nượp kẻ qua người lại dự tiết thanh minh…

Thế Duyên tự không hổ là nơi hoàng thất cho xây dựng. Thanh lịch sâm nghiêm nhưng cũng thập phần xa hoa. Bảng lớn đề ba chữ vàng "Thế Duyên Tự" ngay ngắn. Tất cả trụ trong tự đều chạm trổ liên hoa nở rộ. Tượng quan âm dát vàng hiền lành ngồi trên bục, từ ái quan sát chúng sinh.

Trong không trung nhiễm mùi khói hương thanh đạm, làm người bình tâm. Người người đông đúc viếng thăm, nhưng không gian tuyệt nhiên không ồn ào, mà tĩnh lặng nhẹ nhàng…

Vân Du đứng tựa lưng vào một cột trụ trong điện Tam bảo. Nàng lẳng lặng nhìn Vân Tố Tâm đang quỳ khấn nguyện trên đệm bồ đoàn.

Nàng không qua đó cầu nguyện. Mục đích đến đây chỉ muốn tâm tình nương nàng có thể thư thả, không phải để cầu nguyện. Mà nàng cũng chẳng có gì để cầu nguyện. Hoặc có thể nói, nàng chưa từng tin tưởng vào thánh thần nên không hề có ước nguyện gì… Trong mắt nàng, ước muốn của mình,  chỉ có chính bản thân nỗ lực để thực hiện, khẩn cầu ai cũng thành vô nghĩa…

"Tiểu thí chủ, tuy rằng bản thân mình tự nỗ lực cường đại là điều tốt. Nhưng thánh thần tồn tại là để lắng nghe mà phổ độ chúng sanh. Có thể sẽ không thể thành toàn những mong muốn phàm tục khác"- một giọng nói đôn hậu già nua vang lên sau lưng Vân Du, nàng cả kinh quay đầu lại.

Một vị tăng sư vận tăng phục thâm sắc, nhìn qua có lẽ đã thất tuần có hơn. Râu ria trắng xóa, tay cầm phật châu, nét mặt đôn hậu rắn rỏi. Ông ta đứng ngay phía sau, đang tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.

Vân Du nhíu mày, người làm chính trị, kiêng kị nhất là để lộ tâm tình mình cho kẻ khác. Vân Du luôn tự tin về khoản này, hôm nay lại có người vạch trần tâm tư của mình, nàng có chút không vui.

Nhưng nét mặt nàng nhanh chóng khôi phục tĩnh lặng, phảng phất chưa từng xảy ra. Đồng tử xám khói một mảnh tĩnh lặng, nàng thi xá lễ: "Tiểu nữ tham kiến cao tăng".

Vị tăng sư kia cũng đáp lễ với nàng. Hòa ái tiến tới đứng cạnh Vân Du, bước chân nhanh nhẹn, không hề phù hợp với tuổi tác. Ông ra hỏi: "Khách đến viếng thăm đều khấn vái, tiểu thí chủ vì cớ gì chỉ đứng nhìn?".

Vân Du thần thái thong dong tự nhiên, không chút vi hoảng. Cười đạm nhiên, nói: "Chẳng phải như cao tăng nói khi nãy sao, tiểu nữ vốn không tin vào thánh thần".

Vị tăng sư nghe xong lại không giận, ngược lại tiếu ý trong mắt lại sâu thêm vài phần. Ông lại nói: "Tiểu thí chủ thật thú vị, không biết có thể phẩm cùng bần tăng chén trà chăng?".

Vân Du không hồi đáp, chỉ nhấc bắt nhìn về phía nữ nhân bạch y đang quỳ đằng xa. Vị tăng sư liền hiểu ý, ra hiệu cho một tiểu tăng đang châm hương, rồi lại nói: "Tiểu thí chủ không cần lo, chỉ là chút lời đàm đạo. Sau khi thân nhân tiểu thí chủ khẩn vái xong, liền sẽ được dẫn đến gặp tiểu thí chủ".

Vân Du ngước mắt nhìn tăng sư: "Nếu đã vậy, tiểu nữ đành mạn phép làm phiền đại sư rồi".

Nàng có trực giác, người trước mắt này không hề có ý hại nàng. Mà nàng, cũng có điểm hứng thú, ông ta ngược lại muốn nói gì với nàng.

Vị tăng sư cười càng hòa ái: "Không phiền, không phiền".

Nói xong liền đi trước dẫn đường. Vân Du không nhanh không chậm liếc nhìn Vân Tố Tâm lần nữa, rồi mới bước theo chân vị tăng sư.

Vị tăng sư dẫn nàng đến hậu viện. Sau hậu viện thế nhưng có một liên trì phi thường lớn. Giữa liên trì dựng một tiểu đình bát giác, mái đình cong cong ngói đỏ mỹ lệ. Vân Du nghe thấy vị tăng sư kia nói: "Tiểu đình là Từ Ninh thái hậu năm xưa dựng lên. Gọi tên là Ỷ Liên đình, ngụ ý dựa vào liên hoa, tiểu thí chủ thấy sao?"

Vân Du cười nhạt: "Tiểu nữ chỉ là trĩ đồng, nhãn lực thiển cận, không ngộ ra được điều gì".

Nàng lại nghe thấy tăng sư cười vui vẻ, ông nói: "Bần tăng pháp danh tự Thế Không, không biết tiểu thí chủ danh tự là gì?"

Vân Du đáp: "Tiểu nữ tự là Vân Du. Nguyên lai cao tăng là trụ trì Thế Duyên tự, tiểu nữ đã thất lễ rồi".

Lời là hữu lễ, nhưng thần sắc lại thập phần bình thản. Đáy mắt không có mấy phần hối lỗi.

Thế Không ra hiệu để nàng ngồi xuống ghế đá trong đình, trên bàn đá đặt một bộ trà cụ. Còn Thế Không thì ngồi đối diện, khinh thủ bắt đầu pha trà. Vân Du cũng không nhiều lời, nghiêm chỉnh ngồi đó. Tầm mắt lơ đãng nhìn về phía tàn liễu đang rũ xuống bên bờ liên trì.

Thế Không cười cười: "Tiểu thí chủ không tò mò bần tăng thế nào lại đọc được tâm mình sao?".

Vân Du chuyển tầm mắt nhìn ông, khóe môi luôn một nét cười nhàn nhạt ôn hòa: "Trụ trì muốn nói, tự khắc nói. Nếu không muốn nói, tiểu nữ hỏi ngược lại là thất thố".

Thế Không càng cười đôn hậu, thâm ý nói: "Tiểu thí chủ cư xử không hề hợp với tuổi tác mình chút nào".

Pha xong hai chén trà, đặt trước mặt Vân Du một chén, hương khí nghi ngút. Vân Du tĩnh lặng nhìn chén trà, lại nói: "Hồng trà, Thiết Quan Âm. Trụ trì không thấy lấy một loại trà quý như vậy đãi tiếp một hài đồng không phù hợp sao?".

Thế Không bưng chén trà lên nhấp một ngụm mới nói: "Nếu bần tăng nói người bần tăng đang tiếp đãi không phải là một nữ hài thì thí chủ nghĩ sao?". Lần này ông đã bỏ đi chữ "tiểu" khác với những lần trước luôn gọi Vân Du là "tiểu thí chủ".

Vân Du nhàn nhạt cầm chén trà, nhấp từng ngụm nhỏ, rèm mi dài buông xuống, ngăn cách ngoại thế, không rõ nàng đang nghĩ gì. Trong đình nhất thời trầm mặc, ngoài đình gió lộng liễu thưa.

Thế Không từ ái nói: "Tối qua, bần tăng vọng thiên văn lại phát hiện hai chòm sao dị tượng. Một chòm sao vốn rất rộng phút chốc biến chỉ còn chút ánh sáng le lói, còn chòm sao khác lại rất sáng rực rỡ nhưng chỉ tiếc sau đó lại bị mây đen che đi".

Ngừng một chút mới nói tiếp: "Bần tăng còn gieo được quẻ rằng hai chòm sao đó đều sẽ xuất hiện ở Thế Duyên tự hôm nay, Vân thí chủ nghĩ sao?".

Vân Du buông chén trà xuống, nét mặt lạnh nhạt: "Thật tiếc, tiểu nữ đối với mấy loại bói toán này chưa từng có quá nhiều tâm tư. Ngu dốt không rõ được dụng ý của Trụ trì".

Thế Không mỉm cười: "Không phải thí chủ không hiểu, mà là không muốn hiểu, cũng không có mấy phần xem trọng điều này. Nhưng bần tăng chỉ có thể nói, một trong hai chòm sao chính là bát tự của thí chủ".

Vân Du vẫn diện vô biểu tình, đôi đồng tử xám khói vẫn tĩnh lặng trong suốt, nàng nửa đùa nửa thật: "Vậy đại sư nói với nhưng điều này với tiểu nữ là vì cớ gì? Không phải thiên cơ đều bất khả lộ sao?".

Thế Không nhìn thẳng vào mắt nàng, dường như ông chưa hề nói chuyện cùng một nữ hài mà là cùng người khác trong thân thể nữ hài.

Ngữ khí đầy thâm ý: "Bần tăng chỉ muốn khuyên thí chủ một câu. Khi thứ nên đến cũng sẽ đến, thí chủ đừng đấu tranh vô ích, nợ hồng trần là thứ không thể nói là dứt bỏ được. Thí chủ đừng để mình hối tiếc vì điều gì, đến khi hóa thành phù du vẫn chìm trong mộng mị…"m

Phù du mộng, sinh là phù du, chết đi vẫn là phù du. Lặng lẽ nổi trôi giữa mộng mị…

Đến khi tỉnh giấc, ngoảnh đầu nhìn lại, nguyên lai tóc đã nhạt săc, hồng trần đã trăm năm….

Phù du mộng,mộng mị phù du. Dùng cả một kiếp người chỉ để đổi lấy một lần mộng…

Đáng sao?…