Mẫu tử Vân Du quay về Vân gia cũng nửa tháng có hơn. Vân Duẫn đã tự tay điều dược để giám định phẩm cấp Vân Du lần nữa, khi biết được phẩm cấp của nàng cũng khϊếp sợ không thôi.
Ông còn nói thể trạng của nàng có thể sánh ngang với tước quý cấp S, đây là bậc nào vinh quang. Vân Du đối với những thứ này chỉ cười nhạt, không để tâm đến, nhưng nhìn thấy thần sắc vui mừng của nương mình đành phụ họa theo đôi ba câu.
Nhưng ngay sau đó, Vân Duẫn liền phong tỏa toàn bộ chuyện này. Trừ mẫu tử Vân Tố Tâm, phu phụ Vân Cát Ngôn, ông cùng một mama thϊếp thân của Vân Tố Tâm, liền không ai được biết nữa. Tuyên bố với bên ngoài nàng chỉ là quân quý cấp C bình thường. Tỷ muội Vân gia có chút mờ mịt, nhưng với Vân Du thì đều không nằm ngoài dự tính.
Phẩm cấp của nàng cũng như con dao hai lưỡi, có thể một lần vinh quang tột độ chấn động cả đại lục. Nhưng cũng có thể dẫn lửa thiêu thân, không khéo sẽ đưa đến những kẻ có lòng tham tranh đoạt rước đến họa diệt gia.
Vân gia chỉ là một gia tộc danh tiếng chốn giang hồ, nhưng không phải là hoàng thất, có một quân quý cực phẩm SS chính là làm người khác đố kị. Cũng càng không có khả năng giữ được Vân Du đến ngày xuất giá. Mà mệnh nàng cũng theo đó mà mỏng hơn giấy.
Trẻ con ôm vàng ròng đi trên phố, bao giờ hại cũng nhiều hơn lợi.
Nếu đã không có năng lực bảo hộ, chỉ có thể giấu đi. Hoặc biến nó trở nên không gì nổi bật. Đó mới là bảo hộ an toàn nhất. Vậy nên đối với chuyện này nàng cũng không một lời dị nghị.
Vân Du vừa bồi Vân Duẫn chơi cờ xong liền quay về Nguyệt Các viên. Vừa lúc hoàng hôn, sắc mân côi nhiễm đỏ một khoảng thiên không. Nàng có chút thất thần đứng nhìn vài cánh chim nhạn đang lả lướt cuối trời. Vô thức ngâm!
"Tịch dương lạc nhạn hồi gia
Tha hương khả hoài cố hương?"
Dung nhan dưới ánh chiều tà càng thêm tinh xảo tuyệt luân. Tay áo lam sắc thêu bạch ngư phiêu lộng theo gió. Phảng phất chỉ một cái chớp mắt tiếp theo, bạch ngư liền hóa kim long bay về cửu trùng thiên. Đoạn tuyệt hồng trần, hóa thân thành thần.
Vân Du nở nụ cười nhạt, có nhiều kẻ cho rằng hoàng hôn rất mỹ lệ, nhưng thật ra lại là một thứ xa vời, muốn cũng chẳng thể chạm đến. Đẹp nhưng chỉ có thể đứng nhìn.
Nàng từng ngắm rất nhiều hoàng hôn, nhưng lại không hoàng hôn nào an ổn như lúc này. Có lẽ là vì nàng đã buông xuống được rất nhiều thứ tiền bạc, danh tiếng, quyền lực,… Những thứ nàng từng mất một kiếp để truy cầu, như đuổi theo hoàng hôn xa xôi, giờ đây nghĩ lại mới nhận ra thật vô nghĩa.
Hiện tại, Vân Du vô dục vô cầu, nếu nói nặng lòng thì chỉ có nương nàng… Nước càng tĩnh càng soi thấu trăng sao, nhân sinh càng bình đạm càng nhận ra thứ trân quý…
Khi vào trong, Vân Du liền thấy Vân Tố Tâm đang ngồi bên giá nến, thêu thùa gì đó. Nàng tiến đến, nhẹ nhàng gỡ kim châm khỏi tay nương: "Nương, sắc trời đã muộn, người thêu thùa sẽ hại đến mắt".
Vân Tố Tâm cũng thuận theo để nàng mang châm chỉ đi, nàng ôn nhu nói: "Nương định thêu cho con đôi hài nữa, để kịp tiết thanh minh"
Vân Du nhẹ cười: "Hài miệt khi nào thêu không được, nương nhọc lòng làm gì?".
Vừa nói vừa mang tráp đựng châm thêu đi cất. Vân Tố Tâm chỉ cười không đáp, một lúc sau lại nói: "Du nhi, con đến đây, nương muốn cho ngươi thứ này."
Vân Du cũng không nhiều lời ngoan ngoãn ngồi xuống ghế gỗ cạnh bên. Vân Tố Tâm lại bế nàng đặt vào lòng. Vân Du cũng nhu thuận ghé vào lòng nương mình.
Vân Tố Tâm từ trong y phục tử sắc của mình đem ra một mảnh ngọc bội. Tháo từ trên cổ xuống, cẩn trọng đặt ngọc bội trong lòng bàn tay, nàng nhẹ nhàng vuốt ve. Động tác vô hạn trân quý.
Nhhìn thấy ngọc bội, nàng như nhìn thấy một đoạn hồi ức đã qua. Trong đáy mắt là một mảnh lưu luyến tang thương.
Từng cử chỉ nhỏ của Vân Tố Tâm, Vân Du đều thu vào mắt, lần nữa thầm thở dài. Khỏi đoán nàng cũng biết, mảnh ngọc bội này, tám phần là của vị mẫu thân kia của nàng rồi.
Vân Tố Tâm nhẹ giọng nói: "Du nhi từ nhỏ, con đã là một hài tử hiểu chuyện, nương biết là con giúp nương quay về Vân gia.
Nương tự hổ thẹn không cho con được gì, lại để ngươi phải chiếu cố ngược lại mình. Tuy con chưa từng hỏi, nhưng nương biết trong lòng con vẫn có nghi vấn, nương chỉ xin con đừng hỏi cũng đừng để tâm đến, chỉ hai mẫu tử ta nương tựa lẫn nhau không tốt sao?
Nương có lỗi với con, đã không cho con một cái 'gia' hoàn chỉnh, còn cưỡng cầu con thông cảm cho mình, nương…".
Nói đến đây, Vân Du cảm thấy mặt mình có chút ẩm ướt, ngước lên đã thấy Vân Tố Tâm lệ tuôn lặng lẽ xuống má nàng. Nàng nhẹ nhàng vươn tay nhỏ, thay nàng lau đi nước mắt, tựa đầu vào ngực nương, nàng nhỏ nhẹ nói:
"Đối với Du nhi, ở bên nương thì đã là 'gia', nương không cần cưỡng cầu chính mình, nữ nhi đều thấu hiểu hết. Cũng không cần tự trách, nữ nhi đau lòng. Nương không muốn nhắc đến cố sự cũng không sao, nữ nhi không để tâm đến. Chỉ cần nương biết rằng, nương là người cho nữ nhi ấm áp, nữ nhi sẽ luôn tận bồi bên người, những chuyện khác nương cứ coi như đã trôi qua đi".
Vân Tố Tâm nghe xong, thất thần một lúc, sau lại cười trong nước mắt: "Hảo, hảo, nương đều nghe Du nhi".
Lại ẩn dực đeo ngọc bội kì lân vào cổ Vân Du: "Du nhi con còn nhỏ, nhưng thân là quân quý phẩm cấp cao đều sẽ có lúc hung hiểm quấn thân. Tuy vẫn có thể dùng dược để che giấu khí tức, nhưng sau này thân thể sẽ hư nhược, khó mà xuất giá.
Nay con đã là nửa người Vân gia, sẽ có lúc phải hành tẩu trong giang hồ. Ngọc bội này có thể phong tỏa khí tức của con, sẽ không ai nhận ra con là quân quý hay tước quý, trăm sự vì thế cũng dễ dàng hơn nhiều. Nương cho con ngọc bội này, nhớ kĩ phải cẩn trọng giữ gìn nhưng không được tiết lộ chút tin tức gì về nó. Hiểu không?".
Vân Du tay nhỏ có chút hiếu kì sờ soạng ngọc bội. Ngọc bội chỉ lớn bằng một nắm tay, phi thường tinh xảo. Chất ngọc lại mượt mà, như lam sắc nhưng cũng như trong suốt. Chạm trổ một đầu kỳ lân uy phong bức người, đạp mây phiêu bồng, bên miệng Kỳ lân ngậm một đóa liên hoa, trông rất thanh thoát. Sờ kĩ chút nữa Vân Du lại phát hiện, trên đầu Kỳ lân khắc một chữ 'Di'. Di? Thiên Di, ngọc bội này chắc chắn là tín vật của nương cùng mẫu thân nàng rồi.
Ngước mặt nhìn Vân Tố Tâm, nàng nhu nhuyễn cười: "Du nhi đã hiểu, ngọc bội đẹp, nữ nhi rất thích". Nói xong còn hôn một cái thật kêu lên má nương mình.
Vân Tố Tâm ôn nhu: "Con thích là được rồi".
Đêm ấy, Vân Tố Tâm lại mộng, nàng nhìn thấy tối thất tịch bảy năm trước… Nàng lại nhìn thấy Thiên Di…
Tối ấy, hoa đăng thắp sáng Mạn hà như một dải ngân quang trải dài vô tận. Nhưng lại không rực rỡ bằng đôi mắt nàng…
Tối ấy, người người đông đúc chen chúc nhau. Nhưng ta lại không thấy ai ngoài nàng, phảng phất mọi thứ đều hóa thành hư cảnh khi ta nhìn nàng….
Tối ấy, rất nhiều mây đen, che khuất cả trăng sao. Mhhưng lại không sánh kịp hắc sắc y bào của nàng choàng trên ngươi ta…
Tối ấy, trời thật lạnh, nhưng ta không lạnh vì nàng đã nắm tay ta…
Tối ấy, ta vốn có rất nhiều tâm nguyện muốn viết lên hoa đăng, nhưng cuối cùng chỉ viết được câu "nguyện ở mãi bên nàng"…
Tối ấy, ta hỏi nàng sao không thả hoa đăng, nàng trả lời ta: "Chỉ cần bên nàng, với ta vậy là đủ". Ta nói nàng rằng ta không tin, nhưng thực ra chỉ cần là lời nàng nói, ta đều tin…
Tối ấy, nàng đã thề cùng ta chấp thủ tới già. Khi chết đi lại nguyện cùng nhau qua đến kiếp sau, nhưng nàng đã quên…
Tối ấy, đáng lẽ ta nên quên đi "tối ấy" nhưng ta không làm được…
Thiên Di… ta không quên nàng được….ta phải làm sao bây giờ…
…