Nếu có kiếp trước, y chắc chắn đã yêu nam nhân mạnh mẽ đến mức khiến người khác muốn hủy hoại như vậy.
Dạ Kiếm Hàn nhếch môi mỏng, hứng thú nhìn Sở Mộ Vân: "Thật ra ngươi không cần quan tâm đến ta, có chết đói ta cũng sẽ quay về Tu La Vực mà thôi. Chỉ là không bảo vệ được linh hồn mà ngươi nhờ ta nữa. Cho dù là vậy thì trông tình huống của ngươi bây giờ không tệ, vẫn còn tâm trạng đi quan tâm tiểu lang khuyển kia sao?"
Sở Mộ Vân cụp mắt, không biết đang nghĩ gì. Dạ Kiếm Hàn tiếp tục nói: "Tên nhóc kia có chấp niệm rất sâu với ngươi. Nếu y biết những chuyện cũ của ngươi thì chắc chắn sẽ phát điên."
"Thuật luyện đan xem ra rất kì diệu, thứ gì cũng có thể làm ra được." Dạ Kiếm Hàn lại gần, tuy y chỉ là ảo ảnh nhưng lại mang theo cảm giác áp bức kinh người.
Y chạm vào đôi môi tái nhợt của Sở Mộ Vân, nhẹ nhàng nói: "Ngươi giấu y nhiều chuyện như vậy, nếu bị phát hiện ra... Không sợ y càng làm nhiều chuyện điên cuồng hơn sao?"
Sở Mộ Vân không để tâm, ánh mắt nhìn Dạ Kiếm Hàn tràn ngập bình tĩnh. Hiển nhiên đã có chủ ý.
"Ta có thể cho ngươi và Tu La Vực dung hợp."
Dạ Kiếm Hàn nhướng mày. Sở Mộ Vân nhanh chóng nói thêm: "Nhưng phải là y." Trong tay hắn ôm quả trứng đen.
Dạ Kiếm Hàn cười: "Không khác gì nhau."
"Có" Sở Mộ Vân cụp mắt, nhìn quả trứng yên tĩnh trong l*иg ngực, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng: "Y đáng yêu hơn ngươi nhiều."
Dạ Kiếm Hàn nhớ đến những chuyện ngu ngốc mà quả trứng này làm, sắc mặt lập tức tối xuống. Tuy nhiên chút chuyện nhỏ này không thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ y, chỉ cảm thấy hơi buồn cười.
"Ngươi thích là được."
Sở Mộ Vân không thể nhìn ra tâm tư Dạ Kiếm Hàn từ vẻ mặt của y, tuy nhiên không sao cả.
Nếu ví cuộc sống giống như một ván cờ thì dù có gặp phải tình huống gì, thấy trước ba nước cờ là có thể đi. Cho dù không thấy vẫn phải đi, đơn giản là gặp chiêu nào phá giải chiêu đó.
Linh hồn và quả trứng này đều là Dạ Kiếm Hàn. Nhưng một người là cáo già xảo quyệt, người còn lại là hồ ly nhỏ chưa bị vấy bẩn.
Nếu so sánh thì hồ ly nhỏ vẫn dễ đối phó hơn.
Hai người thống nhất xong, Dạ Kiếm Hàn liền trở về nghỉ ngơi. Sở Mộ Vân không ngốc đến mức tin hoàn toàn vào lời của y.
Trước khi vào Tu La Vực, hắn đã cẩn thận sắp xếp. Tuy hắn không dám tùy ý đánh tan du hồn này, nhưng lại có thể kiềm chế y, không để y phá hoại khi Tu La Vực mở ra.
Thân thể như vậy làm chuyện gì cũng không dễ dàng. Đợi đến khi mọi chuyện xong, Sở Mộ Vân thở phào, nghiêng người trên nệm giường, không muốn cử động.
Đáng lẽ khi Linh ở đây thì hắn có thể nghỉ ngơi một lúc, nhưng nhắm mắt vào dược liệu lại tăng vọt, tỉnh lại càng khó chịu.
Không bằng cố gắng chịu đựng.
Cũng may không phải chịu lâu.
Khi Tu La Vực mở ra, Sở Mộ Vân hít sâu một hơi, móng tay đâm xuống tay vịn giường - Cơ thể suy yếu của hắn dùng sức như vậy có thể thấy được đau đớn đến mức nào.
Sở Mộ Vân thất thần trong giây lát. Nhưng khi hắn tiếp xúc với Dạ Đản Đản, nỗi thống khổ lại hạ xuống như thủy triều.
Dù sao cũng là "chủ nhân" chân chính, sau khi được Sở Mộ Vân ủy quyền, Dạ Đản Đản nhanh chóng tiếp nhận sức mạnh đáng sợ tuôn ra từ Tu La Vực.
Sở Mộ Vân thở ra, mất một lúc lâu mới hồi phục tinh thần.
Quả trứng trong lòng hắn rung mạnh, hiển nhiên là chịu đựng đau đớn vô cùng lớn.
Sở Mộ Vân từng trải qua cảm giác này nên không đành lòng. Hắn nhíu mày, vuốt ve Dạ Đản Đản muốn trấn an y.
Nhưng chuyện này là vô dụng.
Lúc đầu quả trứng chỉ im lặng run rẩy, sau đó những hoa văn trắng như thoát khỏi trói buộc của chủ nhân mà hợp thành một dòng chữ.
"Đau, đau quá..."
Sở Mộ Vân khàn giọng: "Không sao đâu, đừng sợ..."
Nói gì cũng vô ích, nhưng lại không thể mặc kệ.
Tính ra Dạ Đản Đản chỉ là đứa bé. Tuy y nhất định phải trải qua chuyện này, nhưng không nên sớm như vậy.
Sau khi sương trắng tan đi, xuất hiện Dạ Kiếm Hàn trông đầy bất đắc dĩ. Y phát hiện Sở Mộ Vân hạ cấm chế cho mình, nhưng không hề tức giận, chỉ nói: "Nếu ngươi thương hại nó thì hãy để bọn ta dung hợp."
Dạ Đản Đản có kí ức sẽ trở thành Dạ Kiếm Hàn, còn y đã quá quen thuộc với việc phải chịu đựng Tu La Vực.
Sở Mộ Vân không quan tâm đến y, chỉ dịu dàng an ủi trứng đen đang run rẩy bất lực như đứa trẻ trên đùi mình.
Dạ Kiếm Hàn không nói gì nữa, tùy tiện "ngồi" đối diện, yên lặng quan sát.
Đêm nay rất dài, ai cũng căng thẳng.
Sở Mộ Vân dồn sự chú ý vào Dạ Đản Đản, còn ánh mắt của Dạ Kiếm Hàn lại không rời khỏi hắn.
Suy nghĩ trong lòng họ, ngoài họ ra thì không ai biết được.
Dạ Kiếm Hàn đột nhiên cảm thấy mình nhìn không thấu nam nhân này- Mỗi khi y cho rằng mình phát hiện ra sự thật về hắn thì sẽ có chuyện lật đổ suy nghĩ của y.
Thâm tình hay bạc tình? Tàn nhẫn độc ác hay nhân từ? Thờ ơ lạnh nhạt với tất cả? Hay là thật sự để ý? Giả vờ hay là thật lòng?
Có lẽ là tất cả đều là nam nhân này.
Nếu y không để lại một sợi linh hồn, thật sự biến thành quả trứng không có kí ức.
Có lẽ cuối cùng y sẽ thật sự sa vào hắn giống như Thẩm Thủy Yên, Tạ Thiên Lan, Lăng Huyền hoặc là Quân Mặc,...
Vẻ mặt Sở Mộ Vân hơi mệt mỏi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không ngừng trấn an Dạ Đản Đản.
Giọng nói dịu dàng, hành động nhẹ nhàng như vậy hoàn toàn tương phản với bản tính của hắn.
Dạ Kiếm Hàn đột nhiên nhận ra cho dù y có để lại một sợi linh hồn, y vẫn sẽ sa vào. Thậm chí cho dù ở trạng thái tỉnh táo cũng không thể ngăn cản bản thân chìm đắm.
Tại sao?
Hai chữ nực cười đột nhiên xuất hiện trong đầu y - Số mệnh.
Trong lòng Dạ Kiếm Hàn khẽ động, khóe môi nở nụ cười sâu sa.
Một đêm này cuối cùng cũng trôi qua. Tuy chịu khổ rất nhiều, nhưng y lại được kế thừa sức mạnh vô cùng khổng lồ từ Tu La Vực.
Sở Mộ Vân không ra đời cùng Tu La Vực, dung hợp với nó thì không những phải chịu thống khổ mà còn tiêu hao sức lực quá mức.
Tuy nhiên Dạ Đản Đản hoàn toàn ngược lại, sau khi chịu dày vò y sẽ nhanh chóng trưởng thành - Tốc độ này còn nhanh hơn việc cắn nuốt linh hồn.
Trời tờ mờ sáng, Dạ Đản Đản không nhúc nhích nữa. Lúc này Sở Mộ Vân mới thở phào, lông mi run run, cơ thể giống như giọt sương trên lá sắp rơi xuống.
Dạ Kiếm Hàn biến mất, ngay sau đó tiếng "rắc" vang lên.
Tiếng vỏ trứng vỡ khiến Sở Mộ Vân nhanh chóng tỉnh táo lại.
Hắn cúi đầu, nhìn thấy đám sương đen bay lên. Sở Mộ Vân không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy có người đang nhẹ nhàng bế hắn.
Sở Mộ Vân chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ánh mắt tà tính của nam nhân kia.
"Ngươi nói xem... ta nên cảm ơn ngươi như thế nào đây?" Y ghé sát vào tai hắn, giọng điệu lưu luyến.