Đây thật sự là một người hiểu biết.
Sở Mộ Vân không rõ gã biết thật hay là mèo mù vớ phải chuột chết, nhưng gã nói rất đúng.
Máu đầu tim Dạ Kiếm Hàn thật sự là một bảo vật: Người bình thường dùng sẽ thoát khỏi kiếp luân hồi, tuổi thọ kéo dài; tu sĩ dùng sẽ đột phá cảnh giới, lĩnh hội sức mạnh cường đại.
Còn có lời đồn nếu được Dạ Kiếm Hàn tặng sẽ nhận lại năng lực "cắn nuốt" của y.
Nếu thật sự như vậy thì thứ kia quả thật là vô giá.
Dù sao Dạ Kiếm Hàn kiêu ngạo hàng ngàn năm, không ai làm gì được y cũng nhờ vào năng lực quỷ dị này.
Tuy nhiên máu đầu tim không thể so với máu ở những chỗ khác, rút ra sẽ đau thấu xương. Người bình thường thà chết chứ không chịu được hành hạ như vậy.
Càng đừng nói đến lấy máu đầu tim như lấy đi trái tim, cho dù có lấy cũng không sống được bao lâu. Dù sao cũng đều phải chết, cần gì trước khi chết phải chịu tội.
Trên mặt Sở Mộ Vân tràn ngập nôn nóng nhưng trong lòng lại không quan tâm.
Xem ra vở kịch này có thể hạ màn được rồi. Dạ Kiếm Hàn đương nhiên sẽ không rảnh chơi tiếp với hắn.
Vốn dĩ uy hϊếp này đã chẳng có sức nặng gì, chưa nói đến việc hắn có đủ quan trọng để Dạ Kiếm Hàn lấy máu đầu tim không, cho dù có quan trọng thật thì sao?
Thân thể hắn bất tử, có chết cũng nháy mắt là sống lại. Sau khi sống lại còn mất trí nhớ, dạy dỗ lại từ đầu cũng không có gì khó.
Sở Mộ Vân nghĩ như vậy, đã chuẩn bị sẵn tâm lý "hy sinh".
Chết nhiều rồi cũng quen, không có gì ghê gớm.
Nhưng người tính không bằng trời tính, lần này Sở Mộ Vân lại tính sai rồi.
Tên cao gầy kia đưa ra yêu cầu xong cũng cảm thấy chột dạ, nhưng lời cũng đã nói ra, tham vọng mê hoặc tâm trí gã, trường kiếm đặt trên cổ Sở Mộ Vân cũng run rẩy, không rõ là do lo lắng hay hưng phấn.
"Dạ Kiếm Hàn, rốt cuộc ngươi có cho không? Không cho ta sẽ..."
"Được" Dạ Kiếm Hàn bình tĩnh nói ra lời này.
Khuôn mặt tên cao gầy cũng vì vậy mà vặn vẹo, bởi vì mừng như điên mà không kiềm chế được.
"Thật sao?" Gã vội vàng hỏi lại.
Dạ Kiếm Hàn không chút do dự giơ tay lên, sương đen hóa thành một ống dài rỗng ruột, cách quần áo nhắm về phía trái tim.
Đồng tử Sở Mộ Vân co rút.
Linh: "Đây, đây, đây là muốn làm gì?!"
Cùng với tiếng kêu sợ hãi của Linh, Dạ Kiếm Hàn đâm mạnh cái ống vào trái tim.
Lấy máu đầu tim đau đớn như thế nào không mấy ai biết, nhưng Sở Mộ Vân lại biết.
Bởi vì đây là thiết lập mà hắn viết ra.
Trong tiểu thuyết, máu đầu tim của một em gái bên cạnh nhân vật chính có tác dụng đặc biệt, nàng vì nhân vật chính mà tự nguyện lấy ra. Quá trình này được Sở Mộ Vân miêu tả rất kĩ, vì vậy hắn biết rõ ràng đau đớn như thế nào.
Nỗi đau ấy còn đáng sợ hơn cái chết, đau đến mức ngay cả người kiên cường nhất cũng phải quỳ xuống cầu xin sự tha thứ, khiến người ta mất đi lý trí gần như phát điên...
Nếu không có chấp niệm sâu đậm thì không ai muốn chịu đựng.
Nhưng lúc này... Dạ Kiếm Hàn lại không chút do dự.
Sở Mộ Vân mở miệng, giọng nói có chút run rẩy: "Ngươi đang làm cái gì?!"
Dạ Kiếm Hàn không nhìn hắn, tiếp tục đẩy ống đen vào sâu hơn. Trong suốt quá trình, ngoại trừ sắc mặt của y hơi trắng thì không còn gì bất thường.
Đau đớn như vậy nhưng y lại gồng mình chịu đựng, mày cũng không nhíu một cái.
Sở Mộ Vân rất bình tĩnh, trong giây phút này có vô số các suy nghĩ lướt qua trong đầu hắn.
Mà đáp án đều chỉ có một- Dạ Kiếm Hàn đang diễn kịch, lợi dụng điều này để lấy lòng tin của hắn.
Nhưng chẳng lẽ y không biết nếu lấy máu đầu tim, y cũng sẽ chết sao?
Người cũng đã chết, có được lòng tin thì làm được gì?
Giọng Linh run rẩy không thành lời: "Mau cứu Tham ăn đại đại, y sẽ chết, thật sự chết đấy!"
Sở Mộ Vân bình tĩnh hỏi một câu: "Góc trên đầu?"
Linh: "... Không sáng"
Sở Mộ Vân: "Duy trì tỉnh táo!"
Linh: "Được QAQ!"
Một cơn gió ôn hòa ngăn lại những suy nghĩ lung tung, Sở Mộ Vân nhanh chóng bình tĩnh lại.
Hắn không thể để Dạ Kiếm Hàn chết, nhưng nếu không làm gì thì tên điên này chắc chắn sẽ chết.
Mà chỉ cần hắn hành động thì mọi chuyện sẽ bị bại lộ.
Đây là một mồi nhử, tuy không biết tại sao nhưng Sở Mộ Vân cảm giác được Dạ Kiếm Hàn đang thử hắn.
Vì vậy hắn chỉ có thể giả vờ làm Lăng Mộc, mà tình cảm của Lăng Mộc với Dạ Kiếm Hàn chưa đủ để tự sát vì y... Cho nên hắn không thể hành động tùy tiện, chỉ cần vừa ra tay thì Dạ Kiếm Hàn sẽ bắt bài.
Rốt cuộc y đã phát hiện ra chuyện gì? Biết được chuyện gì? Có kế hoạch gì?
Hay chỉ đơn giản muốn thu phục Lăng Mộc?
Không thể nào! Lăng Mộc còn chưa quan trọng đến mức đấy!
Vì vậy... Rốt cuộc y đang muốn làm gì?
Cứ để như thế Dạ Kiếm Hàn sẽ chết sao? Hay là không phải? Dù sao ba ngàn năm sau đế tôn Tham ăn vẫn sống.
Nhưng điều này cũng không chứng minh được gì. Hắn sống trong quá khứ, chuyện hắn làm sẽ ảnh hưởng đến tương lai.
Ảnh hưởng như thế nào? Chẳng may tương lai Tham ăn vẫn sống là vì sự thỏa hiệp lần này của hắn thì sao? Nếu hắn không làm gì, tương lai sẽ thay đổi thì sao?
Sinh tử của Dạ Kiếm Hàn lúc này không thể dựa vào tương lai mà biết đáp án.
Sở Mộ Vân không tin Dạ Kiếm Hàn thật sự muốn chết, nhưng ai có thể đảm bảo? Một nam nhân tính cách liều lĩnh sẽ làm theo quy tắc sao?
Nhìn thấy chất lỏng tuôn ra theo đường ống, cơ thể Sở Mộ Vân căng thẳng, chuẩn bị chết lần nữa...
Đúng lúc này Dạ Kiếm Hàn lại đột nhiên nhếch môi, Sở Mộ Vân nhìn thấy lập tức dừng lại.
Trong chớp mắt không ai nhìn thấy Dạ Kiếm Hàn làm gì, nhưng hình ảnh dừng lại cuối cùng lại khiến người ta ớn lạnh.
Ống đen kia đã biến mất, máu đầu tim lại không nhỏ đến nửa giọt. Người thật sự ngã xuống đất là tên cao gầy và... Lăng Mộc bị bắt làm con tin.
Dạ Kiếm Hàn xiên qua trái tim Lăng Mộc đâm chết tên cao gầy phía sau.
Một chiêu hai mạng, tên cướp và phiếu thịt cùng chết.
Quần chúng vây xem đều sợ đến ngây người.
Bọn họ trơ mắt nhìn nam nhân tàn ác đi ngang qua: Ánh mắt y nhìn Lăng Mộc dịu dàng đến bất ngờ, hành động ôm hắn vào lòng cũng rất nhẹ nhàng.
Có người đến gần còn nghe được giọng y thì thầm.
"Máu lạnh thật đấy..."
Lời nói nhẹ nhàng như ảo giác... Dù sao thì tên gϊếŧ người như Dạ Kiếm Hàn có tư cách gì mà oán hận Lăng Mộc máu lạnh?
Đáng tiếc Lăng Mộc vừa mới chết không nghe được, mà Linh cục cưng bị cốt truyện lật mặt này làm cho chấn động, nào có nghe được lời thì thầm này!
Dạ Kiếm Hàn cẩn thận ôm người vào lòng, khi quay lại, đôi mắt đen nhánh chỉ còn sát khí lộ liễu. Mặt trời thong thả lặn xuống, rừng cây yên tĩnh không một người sống, máu tươi thấm đẫm mặt đất khiến những cây bách tùng cũng nhuốm luồng sát khí.
Không một người sống.
Dạ Kiếm Hàn đương nhiên không để bọn họ còn sống, dù sao y cũng không có ý định để bất cứ ai biết được chuyện Lăng Mộc chết đi có thể sống lại.