Có câu sắc lệnh trí hôn*.
(*Sắc lệnh trí hôn – 色令智昏: Chỉ việc mất lý trí vì sắc đẹp/ du͙© vọиɠ, đầu óc u mê vì sắc đẹp/ du͙© vọиɠ, nhưng cũng có kết quả bảo nó là sεメ-crazy.)
Sở tổng cũng không thoát khỏi câu này.
Sau một tháng ở cùng Lăng Huyền dưới hang động, đến bây giờ hắn mới phát hiện ra bí ẩn của nó.
Đây đâu phải là hang động đơn giản? Đây rõ ràng là một trận pháp tinh diệu dựa vào lợi thế của tự nhiên!
Ngọc bích trên trần và giường đá giữa trung tâm tương ứng, hoa văn trên mặt đất là họa pháp ảo. Mà họa pháp này cần phải có tu vi cực cao, hoàn toàn nhờ vào sức mạnh của tự nhiên không pha trộn bất kì tạp chất nào khác.
Vì vậy trận pháp, không gian, ngọc bích và thổ địa, thậm chí là... Lăng Huyền hoàn toàn dung hợp với nhau.
Bởi vậy nên mới vô hình, chỉ cần trận pháp không bị kích hoạt thì sẽ không nhìn thấy.
Còn lí do Sở Mộ Vân loanh quanh ở cánh đồng suốt một tháng vẫn không tìm thấy lối vào cũng đã có đáp án.
Hang động này là tự nhiên, gần như ngăn cách với thế giới bên ngoài. Chỉ khi bổ sung định kỳ sức mạnh mới xuất hiện lối vào, Sở Mộ Vân vừa vặn ở đây thời điểm đó.
Bây giờ hắn muốn mang Lăng Huyền đi, hang động đương nhiên không đồng ý.
Bởi vì tâm điểm của trận pháp này chính là Lăng Huyền.
Từ khi y ra đời đến nay đã trải qua mấy ngàn năm, Lăng Huyền vẫn luôn ngủ say là do.... Trấn áp hung vật dưới lòng đất.
Nghĩ đến đây, Sở Mộ Vân lại không quan tâm chút nào.
Trận pháp có chút tổn hại thì hắn vẫn khôi phục lại được, nhưng cho dù khôi phục thế nào thì tâm điểm Lăng Huyền vẫn phải ở đây.
Tuy nhiên hắn cần đưa tiểu lang khuyển đi.
Vì vậy...
Mặc kệ mục đích của trận pháp này là gì, mặc kệ nó đang trấn áp cái gì cũng đừng mong vây khốn được bọn họ.
Âm thanh ầm ầm vang lên, phát ra tiếng vang trầm như đang chứng minh nó ở dưới lòng đất, không ngừng va vào mặt đất cứng rắn.
Dường như lõi trái đất đã thức tỉnh, mang theo uy thế đảo lộn cả thuộc địa, chậm rãi nhưng mạnh mẽ trào ra ngoài.
Âm thanh càng lúc càng lớn, bởi vì chấn động kịch liệt mà ngọc bích trên trần rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh giống như nước mắt nhân ngư mang đậm nỗi bi thương.
Sở Mộ Vân trơ mắt nhìn, trái tim đột nhiên thắt lại.
Cảm giác này rất khó nói bằng lời, không phải nhớ đến cái gì mà theo phản xạ đột nhiên đau đớn.
Sở Mộ Vân nhíu mày. Âm thanh càng ngày càng lớn, giường đá cũng bắt đầu nứt ra.
Lúc này trận pháp đã hoàn toàn bị hủy, cửa động luôn bịt kín cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Sở Mộ Vân không chút do dự vươn tay, miễn cưỡng mở một đường ra.
"Đi!" Hắn quay đầu nói với Lăng Huyền.
Lăng Huyền không nhúc nhích.
Sở Mộ Vân quay lại, nhìn thấy con quái vật khổng lồ trồi lên từ mặt đất.
Nó vô cùng to lớn, chỉ riêng phần đầu trồi lên đã cao đến ba, bốn mét. Quanh thân nó đen thui không nhìn rõ hình dạng, càng không rõ là giống loài gì, chỉ cảm thấy khí đen lan tràn ra bên ngoài lạnh đến thấu xương.
Mà lúc này, quái vật mở mắt ra — toàn thân đen xì đột nhiên xuất hiện một đôi mắt có màu xanh như nước biển, từ từ chảy từ trên xuống dưới...
Sở Mộ Vân không chớp mắt nhìn mó, cảm giác quen thuộc bỗng dưng lóe lên trong đầu khiến hắn giật mình.
Quái vật kia nhìn bọn họ.
Sở Mộ Vân không rõ nó đang nhìn mình hay là Lăng Huyền.
Mà giây phút đối diện kia, hắn thấy đôi mắt như đại dương mênh mông đột nhiên lại đổi màu, màu đỏ tươi dần nhuộm đỏ màu xanh biển, giống như mặt trời lặn xuống hồ nước, dần dần trở nên đen kịt.
Trái tim Sở Mộ Vân nhảy dựng.
Chưa đợi hắn hành động, con quái vật kia đã ra tay, khí đen lao thẳng ra...
Mà phương hướng chính là chỗ Lăng Huyền!
Sở Mộ Vân vững vàng đứng chắn trước người Lăng Huyền — bây giờ tu vi Lăng Huyền gần như bằng không, tuyệt đối không chịu nổi một kích đáng sợ này.
Trên thực tế Sở Mộ Vân cũng không biết cơ thể này có trụ được hay không.
Nhưng dù sao hắn cũng không chết được!
Khi Sở Mộ Vân đứng chắn trước Lăng Huyền, tiểu lang khuyển phía sau lập tức ôm lấy hắn muốn xoay người lại...
Sở Mộ Vân đã đề phòng y làm vậy từ lâu, tu vi suốt một tháng chưa lộ ra của hắn bùng nổ hoàn toàn vào lúc này!
Sở Mộ Vân vươn tay, sức mạnh khiến người ta không thể phản kháng đẩy Lăng Huyền ra thật xa.
Trong giây phút khí đen tiến tới, Sở Mộ Vân dùng hết sức khởi động lá chắn kinh người.
Muốn tránh cũng không thể tránh, hai luồng sức mạnh cường đại gặp nhau như các hành tinh va phải, ánh sáng lóa mắt khiến hang động sáng như ban ngày.
Y phục của Sở Mộ Vân bị cuốn lên, khuôn mặt hắn dưới ánh sáng mạnh trở nên tái nhợt.
Nếu sức mạnh này tiếp tục, hắn chắc chắn không cầm cự được.
Có thể sống lại sau khi bị nghiền xương thành tro sao?
Không, hắn không thể chết.
Từ nơi của Tham ăn trở về thời điểm này, gặp lại Lăng Huyền mới tỉnh lại sau giấc ngủ say chứng tỏ Lăng Mộc vẫn là hắn.
Nếu Lăng Mộc gia nhập Lăng Vân Tông, sau đó còn làm rất nhiều chuyện thì hắn không thể chết ở đây.
Nhưng rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Con quái vật khổng lồ còn chưa dùng hết sức đã mạnh như vậy, nếu nó hoàn toàn thoát ra ngoài...
Trong đầu Sở Mộ Vân có vô số suy nghĩ, hắn rất nhanh đã nghĩ ra mấy phương án giải quyết, tuy nhiên đều không thể thoát khỏi hiểm cảnh này.
Thế nhưng cũng không phải là ngõ cụt.
Điều gì? Hắn đã bỏ qua điều gì?
Lăng Vân Tông...... Lăng Túc Vân...... Lăng Mộc...... Lăng Huyền......
ĐM! Trong đầu Sở Mộ Vân lóe lên tia sáng, nháy mắt nghĩ thông suốt.
Cánh đồng hoang này chính là Lăng Vân Tông sau này!
Vì sao Lăng Vân Tông lại được xây dựng ở đây? Vì sao phong cách kiến trúc kia lại quen thuộc như vậy?
Bởi vì tất cả chuyện này đều xuất phát từ tay hắn!
Thảo nào lại là Lăng Mộc, Lăng Túc Vân và Lăng Vân Tông.
Sở Mộ Vân híp mắt, hắn đã nghĩ thông suốt nhưng vẫn có chuyện khó hiểu.
Rốt cuộc hắn trấn áp thứ này kiểu gì?
Cứng đối cứng tiêu hao rất nhiều sức lực, Sở Mộ Vân lại phân tâm suy nghĩ nên khi quái vật đột nhiên tăng sức lực thì hắn không chịu nổi.
Khí huyết quay cuồng, hắn đã cố gắng đè nén nhưng vô ích, ho ra máu tươi.
Chuyện đáng kinh ngạc đã xảy ra.
Ngay khi máu tươi bên miệng hắn rơi xuống đất lập tức thấm vào.
Rõ ràng chỉ một giọt máu tươi nhưng sau khi rơi trên ngọc bích lại nhanh chóng khuếch tán, biến ngọc bích màu xanh thành màu đỏ.
Thậm chí lan đến giường đá khổng lồ màu xanh.
Khi nhuộm đỏ tất cả, trận pháp vốn nứt ra đột nhiên khôi phục, từng chút một nối lại với nhau rồi hợp lại.
Lúc ánh sáng đỏ bao trùm hang động cũng là lúc trận pháp hoàn thành!