Thiếu niên kia mặc quần áo máu xám, chất liệu thô ráp, to rộng, rõ ràng không phải đồ của cậu.
Nhưng quần áo bình bình thường như vậy không che được dung mạo xuất chúng của cậu. Làn da cậu rất trắng, trắng không tì vết như ngọc bích. Màu tóc của cậu vô cùng độc đáo, giống như thác nước bạc chảy xuống, nhờ vậy mà bộ quần áo tầm thường kia cũng trở sang trọng.
Bị người khác xúc phạm, xô đẩy, khuôn mặt cậu vẫn không đổi sắc, chỉ yên lặng nhìn thẳng về phía trước.
Giống như không nghe gì, không thấy gì, không thèm để ý......
Nhưng dáng vẻ này của cậu lại chọc giận những người xung quanh.
"Đồ quái vật không tim!"
"Quỷ phiền phức!"
"Ai lại gần hay nhìn thấy đều xui xẻo! Biết bản thân mình thế nào mà còn ra ngoài gây hại cho người sao!"
Thấy lời mắng chửi càng ngày càng khó nghe, ông lão kia gầm lên một tiếng: "Đi ra!" Những tiểu y đồng sợ hãi trước uy nghiêm của sư phụ liền cuống quít hành lễ rồi ra ngoài.
Ngoài sân chỉ còn thiếu niên gầy gò ốm yếu kia.
Ông lão nhìn cậu với vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Thiếu niên vẫn bình tĩnh trước sau như một. Cậu nghiêm túc hành lễ, giọng nói vô cùng dễ nghe: "Chưởng môn."
Ông lão nhíu mày, trầm mặc nhìn cậu thật lâu.
Thiếu niên đứng thẳng, mái tóc bị gió cuốn lên lộ ra dấu xanh tím trên cần cổ trắng nõn. Nhìn kỹ có thể thấy đó là vết roi, hơn nữa chúng tầng tầng lớp lớp đan xen nhau nổi bật trên làn da trắng, càng nhìn càng thấy ghê người.
Ông lão không nói gì nhưng thiếu niên cũng không lo lắng. Cậu yên lặng, sự yên lặng khiến người ta không thể nhận ra chút sức sống nào từ cậu. Nhìn cậu không giống một con người mà..... càng giống một con rối, một con rối xinh đẹp.
Khóe miệng Mạc Cửu Thiều nhẹ cong lên nhưng trong mắt lại đầy lo lắng: "Thiếu niên này chẳng lẽ là..... Thiên Họa Chi Thể?"
Ông lão khẽ thở dài.
Mạc Cửu Thiều nói: "Ngài thật nhân hậu khi thu cậu ta làm đồ đệ."
Ánh mắt ông lão hơi lóe lên. Ông lắc đầu nói: "Ta cho rằng phúc khí tích góp mấy ngàn năm ở An Thác Sơn có thể ngăn chặn Thiên Họa Chi Thể, nhưng lại không ngờ ......"
Mạc Cửu Thiều nói: "Tấm lòng của Dư chưởng môn như vậy đã là rất đáng quý, Thiên Họa Chi Thể làm sao có thể dễ dàng ngăn chặn."
Dư Thanh bất đắc dĩ nói: "Chung quy là do ta không biết tự lượng sức."
Ông ta nói chuyện với Mạc Cửu Thiều, thiếu niên kia yên lặng đứng nghe. Rõ ràng đang nói về cậu nhưng thiếu niên lại không thèm để ý, hoàn toàn đứng ngoài cuộc, vẻ mặt bình tĩnh như không thể bị lay động.
Sở Mộ Vân hôn mê nên không thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, chỉ mơ hồ nghe thấy mấy chữ.
Thiên Họa Chi Thể, đi đến đâu, tai họa liên miên.
Là ai? Thiếu niên xui xẻo nào lại có thể chất như vậy?
Trong lúc hắn còn đang buồn bực thì đoàn người đã trở về phòng.
Thiếu niên bên ngoài kia dường như được Dư Thanh triệu đến không biết để làm gì, bây giờ khách quý đến đương nhiên phải tạm thời gác mọi chuyện lại.
Dư Thanh nói với thiếu niên: "Ngươi về trước đi, ngày mai ta sẽ cho người gọi ngươi đến."
Giọng của thiếu niên kia thật sự rất êm tai, cho dù nghe có vẻ không chút dao động nhưng lại mang đến cảm giác như tuyết rơi giữa mùa hè: "Được."
Cậu không chút do dự rời đi. Tới cũng vậy, đi cũng vậy, không vì gặp được chưởng môn mà hưng phấn, càng không vì phải đi mà mất mát, bất an.
Giống như trước đó có người nói, cậu là quái vật..... không có tim.
Đây chỉ là nhạc đệm nhỏ, đoàn người sau khi vào phòng mới nói tiếp về chuyện chữa thương.
Dư Thanh là chưởng môn đương nhiệm của An Thác Sơn, đồng thời cũng là trị liệu sư nổi tiếng nhất Yêu giới. Bình thường ông ta thường ủy quyền cho đồ đệ, nhưng lần này Thẩm Thủy Yên đến thì ông ta lại chủ động đồng ý: "Ngươi yên tâm, nếu vị Thẩm tiên sinh kia là người ngươi quý trọng thì ta sẽ dốc sức chữa trị cho hắn."
Có lời hứa như vậy, Thẩm Thủy Yên hơi thả lỏng, thành tâm cảm tạ ông, đồng thời nhớ kỹ phần ân tình này của Dư Thanh.
Dư Thanh chắc chắn quen biết Thẩm Thủy Yên, hơn nữa quan hệ không phải xa lạ, nếu không sẽ không dốc sức giúp đỡ như vậy.
Thẩm Thủy Yên không nhớ được gì, thậm chí không có chút ấn tượng gì. Dư Thanh cũng không lo lắng, chỉ nói: "Đừng vội, cũng sắp đến lúc ngươi nhớ ra rồi."
Thẩm Thủy Yên cũng có cảm giác như vậy nên không hỏi nhiều nữa. Việc quan trọng bây giờ là nhanh chóng chữa cho Sở Mộ Vân, những cái khác có thể tạm gác lại.
Sau khi Dư Thanh hỏi rõ nguyên nhân bệnh thì bế quan ba ngày nghiên cứu cách chữa trị.
Mấy ngày này Thẩm Thủy Yên vẫn luôn ở bên Sở Mộ Vân, một bước cũng không rời.
Sở Mộ Vân vẫn không tỉnh lại. Trong đầu Thẩm Thủy Yên bắt đầu nhớ lại từng đoạn kí ức ngắn, mơ hồ, không thể liên kết với nhau, nhưng lại giống như chiếc hộp phủ đầy bụi được mở ra.
Y sinh ra ở Yêu giới, sống đã rất lâu. Công pháp mà y tu luyện có nhược điểm là sẽ khiến y nhỏ lại và mất kí ức.
Y tên là Thẩm Thủy Yên, Dư Thanh cũng gọi y bằng tên này.
Nhưng..... Vì sao A Vân lại gọi y là Thẩm Thủy Yên?
Trước đó A Vân...... biết y sao?
Mấy ngày này trái tim Thẩm Thủy Yên lúc lơ đãng sẽ nhảy lên, dường như đang nhắc nhở y sắp xảy ra chuyện gì đó.
Y rất ghét cảm giác không thể khống chế này. Có lẽ là do ký ức thiếu hụt khiến y cảm thấy bất an, có lẽ là do Yêu giới có nhiều chuyện khiến y không thể thích ứng......
Quan trọng hơn là A Vân còn đang bất tỉnh. Chuyện này như thanh kiếm treo trong lòng y, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Trong lòng Thẩm Thủy Yên không yên. Y không rõ nguyên nhân nhưng người khác lại biết.
Mạc Cửu Thiều biết.
Sở Mộ Vân đang hôn mê cũng đoán được một chút.
Linh: "Không ngờ nhân duyên của Tham lam cũng không tệ lắm, có thể quen biết một thần y như vậy!"
Sở Mộ Vân: "Ha ha."
Linh: "Ta lại ...... hiểu lầm sao?"
Sở Mộ Vân: "Nếu bảy ma tôn có "bảng xếp hạng nhân duyên" ......"
Linh: "Tham ăn chắc chắn là đứng đầu từ dưới lên!"
Sở Mộ Vân: "Tham lam có thể cùng y đứng nhất."
Linh: "......"
Sở Mộ Vân thở dài: "Bây giờ Tiểu Thủy Yên ngoan ngoãn là vậy, nhưng trong mắt Tham lam chân chính chỉ có hai tiêu chuẩn."
—— vật sở hữu và rác rưởi.
Trước khi gặp Sở Mộ Vân, trong danh sách vật sở hữu của y chưa từng tồn tại thứ gì, vì vậy...... tất cả đều là rác rưởi.
Tham lam như vậy sao có thể có bạn?
Chỉ có kẻ thù không đội trời chung, hơn nữa còn là kẻ thù không đội trời chung luôn muốn y chết.
Vị Dư Thanh này, với tuổi tác như vậy, thậm chí cong biết chuyện y mất trí nhớ, có thể thấy...... Ông ta hận y đến mức nào.