Bốn chữ "Người của tôn thượng" lập tức chọc giận Thẩm Thủy Yên: "Không liên quan tới ngươi."
Tạ Thiên Lan mỉm cười không trả lời.
Thiếu niên được cứu sau khi đứng dậy liền tông cửa xông ra, ngay cả quần áo cũng chưa mặc.
Trong phòng chỉ còn hai nam nhân đang giằng co.
Trong mắt Thẩm Thủy Yên tràn ngập sát ý nhưng y vẫn bình tĩnh. Tạ Thiên Lan vừa mới lộ ra sức mạnh khác biệt với ngày thường.
– - nam nhân này vẫn luôn che giấu thực lực!
Tạ Thiên Lan nhìn y, nói một câu không liên quan: "Đứa trẻ vừa nãy không tệ."
Thẩm Thủy Yên yên lặng chờ y nói tiếp.
Tạ Thiên Lan nhẹ giọng nói: "Còn trẻ như vậy, thiếu chủ sao nhẫn tâm đẩy ra?"
Thẩm Thủy Yên không biết nam nhân này muốn nói gì. Tuy y biết Tạ Thiên Lan sẽ không nói gì tốt đẹp nhưng y vẫn muốn nghe.
Ánh mắt Tạ Thiên Lan lóe lên, đột nhiên thấp giọng, ái muội nói: "Ngươi nhớ lại lần đầu tiên của ngươi với hắn như thế nào."
Lời này cực kỳ rõ ràng, Thẩm Thủy Yên làm sao lại không hiểu.
Con ngươi y co lại thành một đường thẳng, vẻ mặt vốn lạnh lẽo giờ càng như hoàn toàn chìm đắm trong địa ngục.
Rõ ràng trong lòng đã đảo điên trời đất nhưng Thẩm Thủy Yên vẫn ổn định cảm xúc, lời nói có phần khách khí: "Hắn sống lâu như vậy, có ái nhân cũng là chuyện bình thường."
Tạ Thiên Lan nói: "Thiếu cung chủ quả nhiên là còn trẻ."
Thẩm Thủy Yên đã nghe quá nhiều hai chữ "còn trẻ" này. Bởi vì còn trẻ nên y bị A Vân đẩy ra, vì còn trẻ nên y thiếu kinh nghiệm; cũng vì trẻ nên dù y trả giá mọi thứ nhưng vẫn bị giẫm đạp trên mặt đất.
Nhưng lại không thể phủ nhận là y còn trẻ, còn quá trẻ.
Tạ Thiên Lan tiếp tục nói: "Cho dù có ái nhân nhưng cũng mấy năm chưa làm, hắn cũng không khác gì người chưa từng trải. Nhưng ngươi nhớ lại xem..... Tôn thượng.....như thế nào?"
"Khó chịu sao? Đau đớn? Hay .....hưởng thụ?"
Đã hơn một tháng nhưng Thẩm Thủy Yên vẫn không thể quên được, vậy..... Y làm sao lại không rõ?
Thẩm Thủy Yên không phải là chưa từng nghi ngờ, nhưng lúc đó quá hưng phấn, cuối cùng cũng được như tâm nguyện nên cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Y cũng không rảnh để ý đến chuyện khác.
Hiện tại..... Sau khi bình tĩnh lại thì quả thật là vẫn còn nhiều điều không để ý đến.
Thẩm Thủy Yên cuối cùng cũng ý thức được: Mình thật sự chưa từng có được, ngay cả một lát cũng không có.
Trống rỗng chiếm cứ cả trái tim, máu thịt bị nghiền nát lại nắn thành hình. Nó trông dữ tợn, cháy đen, giống như ma quỷ thức tỉnh mà tản ra hơi thở điên cuồng.
Trong lòng tràn ngập hắc ám và kích động nhưng bề ngoài Thẩm Thủy Yên lại không tỏ ra tức giận. Y đột nhiên nhếch môi, cười tươi như ánh nắng mặt trời.
Tạ Thiên Lan hơi nhướng mày.
Thẩm Thủy Yên quay lại nhìn y: "Đa tạ."
Tạ Thiên Lan bừng tỉnh, đáy mắt y kích động hưng phấn. Y chậm rãi nói: "Thiếu cung chủ có thể đoán ra thì quả thật không còn gì có thể tốt hơn."
Trong mắt Thẩm Thủy Yên tràn ngập ý cười, giọng nói trầm thấp, êm tai: "Là A Vân bảo ngươi nói những chuyện này?"
Tạ Thiên Lan mỉm cười không nói gì.
Thẩm Thủy Yên lại hỏi: "Người ở trên giường A Vân mỗi đêm là ngươi đúng không?"
Tạ Thiên Lan đương nhiên vẫn không trả lời.
Thẩm Thủy Yên từ đầu đến cuối vẫn mỉm cười, y tiếp tục hỏi: "A Vân thực sự trúng độc sao?"
Tạ Thiên Lan vừa muốn nói thì Thẩm Thủy Yên lại ngắt lời y: "Không cần trả lời, ta sẽ tự đi hỏi hắn." Mấy chữ cuối cùng y nói rất nhỏ, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy khó thở.
Điều nên nói đều đã nói, Tạ Thiên Lan đương nhiên sẽ không ở lại.
Thẩm Thủy Yên nhìn bóng dáng y dần biến mất, nụ cười như đông cứng lại. Tuy nhiên độ cong lại không chút thay đổi. Đôi mắt đen mất đi sự lãnh đạm mà chỉ còn trống rỗng và điên cuồng.
A Vân, sao ngươi có thể như vậy? Sao ngươi có thể bị người khác đυ.ng chạm, sao ngươi có thể hôn người khác, sao ngươi có thể bị người khác làm dơ bẩn?
Không sao..... Đừng lo lắng.
Những kẻ thèm muốn ngươi, chạm vào ngươi, nhìn ngươi đều đáng chết.
Mà ngươi chỉ có thể thuộc về ta, chỉ một mình ta.
Độ cong trên môi Thẩm Thủy Yên cuối cùng cũng thay đổi, tuy nhiên không thu lại mà ngược lại càng lớn, càng ngày càng hấp dẫn, càng ngày càng mỹ lệ, đáng tiếc lại như đạn bọc đường. Đẹp đẽ, tinh xảo như vậy lại ăn mòn lục phủ ngũ tạng.
Tạ Thiên Lan ra ngoài, Sở Mộ Vân dựa vào đầu giường đợi y về.
Thiên Lâm Cung hoàn toàn bị nắm trong lòng bàn tay Sở Mộ Vân. Mấy năm trước hắn đã bố trí trận pháp chặt chẽ, chỉ cần hắn muốn thì có thể dễ dàng theo dõi mọi nơi mà không bị bất cứ kẻ nào phát hiện.
Vì vậy hắn đã thấy Tạ Thiên Lan tặng một thiếu niên cho Thẩm Thủy Yên, thấy Thẩm Thủy Yên tức giận, cũng nghe thấy những gì Tạ Thiên Lan nói.
Mãi đến khi cuối cùng nhìn thấy nụ cười hoàn mỹ không chút khuyết điểm của Thẩm Thủy Yên.
Sở Mộ Vân: "Khuôn mặt khi nhỏ của Tham lam thật khiến người ta yêu thích."
Linh: "QAQ! Sao y có thể cười vui vẻ như vậy. Không phải y nên tức giận, nên tuyệt vọng sao?" Xem họ diễn nhiều như vậy, Linh bảo bảo cũng có thể trở thành biên kịch.
Sở Mộ Vân: "Thẩm Thủy Yên không phải bạch liên hoa."
Linh: "......."
Sở Mộ Vân thở dài: "Y chính là hắc liên hoa."
Bạch liên hoa bị lừa gạt, phản bội sẽ tuyệt vọng. Nhưng Tham lam thì không, y sẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ chiếm hữu. Vì không có được mà càng không từ thủ đoạn.
Sở Mộ Vân cong môi: "Chúng ta có lẽ sắp phải đổi chiến trường mới."
Linh: "Sao?"
Sở Mộ Vân: "Từ giường Dâʍ ɖu͙© chuyển sang giường Tham lam...... Hay nên gọi là phòng giam? Nói thật...... Lần công lược này có thể viết thành một câu chuyện 18+ cẩu huyết ngược tâm, ngược thân."
Linh: "......."
Sở Mộ Vân cười khẽ, ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên.
Thời hạn 5 năm sắp tới, Tham lam quả nhiên vẫn là Tham lam.
Trong đầu Sở Mộ Vân hiện lên hình ảnh thiếu niên toàn tâm ỷ lại mình kia......
Hắn rũ mắt, lúc mở ra lại đầy lạnh lẽo.
Mấy ngày sau đó Sở Mộ Vân vẫn không dám đi gặp Thẩm Thủy Yên.
Mà Thẩm Thủy Yên lại chủ động đến chỗ hắn.
Khuôn mặt thiếu niên thư thái, không chút phiền muộn nào.
Trái lại Sở Mộ Vân tuy có địa vị cao, thần thái nghiêm túc, nhưng đáy mắt lại không che giấu được sự chật vật.
Thẩm Thủy Yên cúi người hành lễ với hắn, giọng điệu đầy xa cách: "Phụ thân, trước kia nhi tử làm chuyện hoang đường nhưng giờ đã giác ngộ. Con sẽ không quấy rầy người nữa."
Y nói rất dứt khoát nhưng nghe xong khuôn mặt Sở Mộ Vân lại trắng bệch như tờ giấy.
Quả nhiên là còn trẻ nên mới bạc tình như vậy.