Đến Thiên Lâm Cung, thần sắc Sở Mộ Vân rất tệ.
Hôm qua hắn cả đêm không ngủ, bị làm đến tàn nhẫn.
Tạ Thiên Lan biết Sở Mộ Vân tu vi cao, cũng biết thể lực của hắn tốt, thân thể Băng Linh Thú lại khôi phục cực nhanh. Cho nên nếu muốn khiến hắn hiện ra vẻ mệt mỏi thì chỉ một đêm là không thể.
Nhưng y lại rất muốn thấy vị tôn giả nghiêm túc này mệt mỏi, cho nên không tiếc thả ra Mị thú và Mê thú.
Thân thể vốn bị dạy dỗ đến mẫn cảm làm sao chịu đựng kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy.
Sở Mộ Vân thật sự suýt mất khống chế.
Thậm chí còn nghĩ: Bị làm như vậy còn sướиɠ hơn ở trên.
Linh: "........"
Sở Mộ Vân đột nhiên thanh tỉnh, không nhịn được mà chửi: "Fuck!"
Linh hắng giọng: "Thật ra........"
Sở Mộ Vân: "Cẩn thận, bây giờ ta rất muốn đánh người."
Linh: "QAQ!"
Sở Mộ Vân: ^_^
Linh: "Ta muốn nói.... Dâʍ ɖu͙© đúng là xấu xa! Tên khốn nạn! Thiên hạ đệ nhất khốn nạn! Ngược chết y, cho y biết mùi hậu quả!"
Sở Mộ Vân: "Nghe có vẻ giả tạo."
Linh nghiêm túc suy nghĩ: "Làm chết tiện nhân Dâʍ ɖu͙©, khiến y phải quỳ trên giường để làm."
Sở Mộ Vân: "......."
Linh: "QAQ, vẫn không được sao? Từ ngữ của ta nghèo nàn....."
Sở Mộ Vân: "Ngoan, trẻ con thì đừng học người lớn nói chuyện."
Linh: "......"
Sau khi "ăn hϊếp" dos3.0, Sở tổng lại vui vẻ. Công hay thụ cũng không sao cả, trên hay dưới cũng không liên quan, quan trọng là cuối cùng ai mới ở bên trong!
Về chuyện này thì Sở Mộ Vân tự tin tuyệt đối.
Bị làm suốt một đêm, lại phải đi đường dài như vậy, Sở Mộ Vân vô cùng mệt mỏi.
Vừa về Thiên Lâm Cung hắn đã nhìn thấy thiếu niên đứng ở đó.
Thẩm Thủy Yên mặc một bộ trường bào màu xám bạc, tay áo rộng, hoa văn phức tạp, kiểu dáng khoa trương nhưng lại vì ngũ quan tinh xảo của y mà trang phục này chỉ như phông nền.
Y liếc mắt một cái liền nhìn thấy Sở Mộ Vân. Đôi mắt của y lập tức sáng lên, giọng nói trong trẻo êm tai: "Phụ thân."
Sở Mộ Vân hơi ngẩn ra, sau đó cười nói: "Lại cao lên."
Khóe miệng Thẩm Thủy Yên khẽ nhếch, nụ cười xinh đẹp khiến cảnh vật xung quanh đều ảm đạm thất sắc: "Yên nhi rất......"
Y còn chưa nói xong đã nhìn thấy nam nhân mặc hồng y đứng sau Sở Mộ Vân.
Nam nhân rất cao, dường như còn cao hơn cả Sở Mộ Vân, vóc người y thon dài, xiêm y đỏ trông khoa trương nhưng lại khiến dung mạo kia càng quyến rũ đa tình.
Thẩm Thủy Yên nhìn y, Tạ Thiên Lan đương nhiên cũng nhìn thấy.
Hai người đối diện với nhau.
Khóe miệng một người hạ xuống, nụ cười biến mất, khóe miệng người kia thì khẽ nhếch, nở nụ cười đến ái muội.
Giọng Thẩm Thủy Yên lạnh xuống: "Y là ai?"
Tạ Thiên Lan không lên tiếng mà quay sang nhìn Sở Mộ Vân. Sườn mặt y vô cùng đẹp, vừa đủ để người ta nhìn thấy thâm tình trong đôi mắt đào hoa kia.
Tay Thẩm Thủy Yên ở dưới tay áo không khống chế được mà nắm lại.
Sở Mộ Vân không để ý đến Tạ Thiên Lan mà đi đến bên cạnh Thẩm Thủy Yên, nhẹ giọng hỏi: "Chờ lâu rồi phải không? Trời lạnh đừng để bị cảm, đi vào điện ấm hơn."
Thẩm Thủy Yên muốn hỏi thêm, nhưng do Sở Mộ Vân không nhìn Tạ Thiên Lan cho nên y mới hơi yên tâm. Hơn nữa đã lâu không gặp hắn, nỗi nhớ nhung ngày đêm sắp khiến y phát điên rồi. Y chỉ muốn gần hắn hơn, gần hơn nữa, tốt nhất là vĩnh viễn không để hắn rời đi, dù một lát cũng không được.
- - chỉ tiếc là y còn chưa đủ mạnh, không thể hoàn toàn khống chế hắn.
Thẩm Thủy Yên đè xuống xao động trong lòng, đi bên Sở Mộ Vân vào trong điện.
Tôn giả chiến thắng trở về, Thiên Lâm Cung không thể không mở đại tiệc.
Sở Mộ Vân thân chinh lần này tuy chỉ chiến đấu với yêu thú có bốn tháng nhưng thành quả lại vô cùng nổi bật. Không chỉ săn gϊếŧ hết tất cả yêu thú mà còn lấy được vô số trân bảo và thư tịch, càng đáng nói là có tôn giả ở đây, thương vong của các tu sĩ gần như bằng không, thậm chí mấy người tư chất trác tuyệt may mắn được tôn giả chỉ điểm còn thăng cấp cảnh giới.
Tóm lại là khắp nơi vui mừng.
Trong bữa tiệc bên trái Sở Mộ Vân không có ai, người duy nhất bên phải là Thẩm Thủy Yên, phía sau là các thủ lĩnh được Sở Mộ Vân nhìn trúng mà đề bạt.
Tạ Thiên Lan không tham gia yến hội. Tuy những người xuất chinh đều biết vị này không phải là người thường, nhưng về Thiên Lâm Cung lại không ai dám nhắc đến.
Dù sao quan hệ giữa tôn giả và thiếu cung chủ.... Ừm..... Không ít người sáng suốt đều có thể nhìn ra.
Thiếu cung chủ tuy trẻ tuổi nhưng thủ đoạn cao tay, ba năm ngắn ngủi đã làm lung lay vô số thế lực, sao có ai dám đυ.ng vào y?
Yến hội chỉ mới được một nửa, Sở Mộ Vân liền đứng ngồi không yên.
Ánh mắt Thẩm Thủy Yên chưa từng rời khỏi hắn, sao có thể không phát hiện ra.
"Phụ thân, dùng bữa xong có muốn cùng Yên nhi đến thư phòng? Người rời đi đã lâu cho nên có một số việc cần người quyết định."
Sở Mộ Vân ủy quyền hết tất cả, làm gì còn chuyện còn cần hắn quyết định?
Thẩm Thủy Yên sở dĩ nói như vậy là nhìn ra hắn mệt mỏi, muốn hắn đi nghỉ ngơi trước.
Khóe miệng Sở Mộ Vân khẽ nhếch, ánh mắt nhìn y đầy ấm áp: "Được."
Hai người họ đứng dậy, tất cả mọi người trong điện đều đứng lên hành lễ.
Sở Mộ Vân vẫy tay, sai người mang mấy bình rượu hiếm cho bọn họ thưởng thức.
Trong điện vang lên tiếng hoan hô, Sở Mộ Vân lại không chịu nổi, vừa đi đến cửa điện hắn đã lảo đảo.
Thẩm Thủy Yên đỡ hắn, lo lắng gọi: "Phụ thân?"
Sở Mộ Vân nhắm mắt, sắc mặt có chút tái nhợt: "Không sao, mấy tháng nay ta không được ngon giấc cho nên hơi mệt mỏi."
Thẩm Thủy Yên nghe xong hơi rủ mắt, nhẹ giọng nói: "Là con vô dụng."
Sở Mộ Vân nhìn y: "Nói gì vậy?"
Môi Thẩm Thủy Yên mấp máy, giọng nói trầm thấp của thiếu niên có chút cố chấp: "Nếu con có tu vi như phụ thân, sức mạnh như vậy.... Sao còn cần phụ thân chinh chiến đến mức không được nghỉ ngơi!"
Y nói quá nghiêm túc làm trong lòng Sở Mộ Vân ấm áp, hắn giơ tay chạm vào gò má trắng nõn của thiếu niên: "Con có lòng như vậy là được rồi."
Thẩm Thủy Yên bỗng nhiên ngẩng đầu, bắt lấy tay Sở Mộ Vân.
Sở Mộ Vân giật mình, nhìn vào đôi mắt của y, gần như bị tình cảm cuồng nhiệt bên trong hút vào.
Thẩm Thủy Yên không chớp mắt nhìn hắn: "Con rất nhớ người."
Sở Mộ Vân không thể nói gì.
Thẩm Thủy Yên ôm chặt lấy hắn. Thân thể của thiếu niên không cao như hắn, không rắn chắc như hắn, nhưng giờ phút này cánh tay bên hông hắn lại cứng rắn như thép, không thể nào tránh thoát.
Trong lòng Sở Mộ Vân run lên, một lúc lâu sau hắn khẽ thở dài, cũng ôm chặt lấy y.
Thế nhưng câu "ta cũng nhớ con" lại không nói ra.
Thẩm Thủy Yên ở gần hắn như vậy nhưng vẫn cảm thấy không đủ, du͙© vọиɠ này quá xấu xí cho nên y chỉ có thể đè xuống, sau khi bình ổn tâm trạng mới nói: "Phụ thân nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai Yên nhi lại đến tìm người."
Sở Mộ Vân gật đầu đồng ý, nói tạm biệt với y: "Con cũng ngủ sớm đi."
Thẩm Thủy Yên cong môi cười với hắn: "Vâng."
Y thực sự cần ngủ một giấc, từ ngày Sở Mộ Vân đi y chưa từng ngủ ngon. Cảm giác trống rỗng này thật đáng sợ, lòng bàn tay trống rỗng, trái tim cũng trống rỗng, thứ y cố gắng nắm lấy thoát khỏi kiểm soát, thống khổ khiến y thức trắng đêm.
Khi Sở Mộ Vân trở về thì cố tình đi chậm lại, ngón tay hắn khẽ nâng, lặng yên không tiếng động làm gì đó.
Hành động này rất nhỏ, căn bản không ai phát hiện nhưng hành động tiếp theo lại rất thú vị.
Y đi vào phòng, Thẩm Thủy Yên cũng xoay người rời đi.
Mà lúc y sắp đi xa, một thân ảnh màu đỏ không coi ai ra gì mà đến gần tẩm điện Sở Mộ Vân.
Thẩm Thủy Yên đột nhiên dừng bước, tuy chưa thấy rõ khuôn mặt nhưng y chắc chắn.... Đây là nam nhân theo phụ thân trở về!