Chung Noãn Noãn tắt điện thoại, một chiếc Maybach điệu thấp mà xa hoa bản số lượng có hạn lái về phía cô. Nếu thân phận đều đã làm rõ, Chung Noãn Noãn cảm thấy cô không cần thiết lại điệu thấp như vậy. Dù sao cũng là hoàng thất nước Y không phải sao? Cô mới lười bắt xe đi học lại bắt xe đi về.
Nhìn thấy cách đó không xa Giang Xu Uyển đang vội vã chạy tới, ban đầu Chung Noãn Noãn dự định đi đoạn khoảng cách lại ngồi xe, nhưng hiện tại lại quay người lên xe.
Ông nội còn đang chờ cô trở về ăn cơm trưa đâu, cô mới không muốn lãng phí thời gian ở trên người Giang Xu Uyển.
Giang Xu Uyển xa xa đã nhìn thấy Chung Noãn Noãn, vốn dĩ bà ở bên ngoài trường do dự không biết nên vào trường nói chuyện với Chung Noãn Noãn hay là gọi Chung Noãn Noãn ra đơn độc nói chuyện.
Dù sao đi vào trường học nói chuyện, nếu Chung Noãn Noãn nói chuyện lớn tiếng, chẳng phải là tất cả mọi người đều biết nhà bọn học đã xảy ra chuyện? Bà mới không muốn.
Thế nhưng mà gọi Chung Noãn Noãn ra, nếu Chung Noãn Noãn không muốn gặp bà, trực tiếp đi ra từ cửa sau, kia bà chẳng phải là còn sẽ tiếp tục luống cuống?
Giang Xu Uyển chịu đủ sợ hãi từ buổi sáng hôm nay đến bây giờ, còn đang do dự, liền thấy trường học tan học, Chung Noãn Noãn đi ra.
Dù sao Chung Thiên Thiên đã không ở trường học, cho nên Giang Xu Uyển là tuyệt đối sẽ không quan tâm vấn đề trường học nghỉ lúc nào. Cho nên nhìn thấy Chung Noãn Noãn, ánh mắt của Giang Xu Uyển đều sáng lên.
Nhìn Chung Noãn Noãn rõ ràng là thấy bà, nhưng lại không để ý tới bà, còn chuẩn bị lên xe, trong lòng quả thực tức giận đến muốn chết, nhưng lần này, bà vẫn luôn ghi nhớ cái di ngôn ma quỷ kia, hai ba bước đi qua, ngăn ở trước mặt Chung Noãn Noãn.
Khác với những lần gặp chuyện không tốt đều muốn ồn ào cho mọi người đều biết khác, lần này, Giang Xu Uyển chỉ là vọt tới trước mặt Chung Noãn Noãn nhỏ giọng nói: "Noãn Noãn, mẹ có chuyện rất quan trọng muốn nói với con, con đi theo mẹ một chuyến."
Hơi kinh ngạc với sự chuyển biến của Giang Xu Uyển, nhưng dù sao chó không đổi được ăn phân, cho nên trả thù đã bắt đầu, cô hoàn toàn không có ý định cho bọn họ mặt mũi.
"Có chuyện gì nói ngắn ngọn ở ngay chỗ này, tôi không cho rằng giữa tôi với bà có chuyện gì để nói."
"Cô.." Giang Xu Uyển tức giận đến cào tim cào phổi, nhưng nghĩ đến hiện tại cần nhờ Chung Noãn Noãn làm việc giúp bọn họ, hơn nữa tại thời điểm quan trọng này nhất định không thể làm Chung Noãn Noãn phát hiện bất kỳ đầu mối nào, cho nên mặc dù tức giận, nghĩ đến hoàn cảnh sinh hoạt tốt đẹp trong tương lai của Thiên Thiên nhà bà, bà cảm giác bản thân có thể nhẫn nhịn mọi thứ.
"Noãn Noãn, ba con cùng cậu cả của con bị bắt. Con nhanh chóng nghĩ biện pháp cứu ba con cùng cậu cả của con đi. Một người phụ nữ như mẹ, thật sự là không có cách nào!"
Chung Noãn Noãn mỉm cười: "Ý bà muốn nói, tôi là đàn ông?"
Giang Xu Uyển giận dữ: "Con đây là ý gì?"
"Bà không phải nói một người phụ nữ như bà không có cách nào sao? Chẳng lẽ tôi không phải là phụ nữ? Tôi chẳng những là phụ nữ, tôi vẫn là học sinh."
Mặc dù đã làm xây dựng tâm lý rất lâu, vô số lần thuyết phục bản thân lúc đối mặt Chung Noãn Noãn nhất định phải có kiên nhẫn, muốn thái độ tốt đẹp, nhất định không thể làm hỏng chuyện này.
Dù sao bà không nghĩ tới chính là, lần này không chỉ có Chung Khuê Quân bị bắt, ngay cả Giang Hàn Lâm cũng bị bắt.
Hiện tại bên ngoài cũng chỉ có bà, Tạ Từ Dung cùng mẹ bà. Thiên Thiên lại ở thủ đô, lúc này đoán chừng Cố Minh Triết còn chưa mang Thiên Thiên đi tìm người sau lưng của Thiên Thiên, bà bị dọa đến không được, nhưng lại không dám gọi điện thoại lung tung. Cho nên cuối cùng vẫn là quyết định tìm Chung Noãn Noãn hỗ trợ, tìm hiểu tình huống một chút, sau đó lại tìm Thiên Thiên.
Ai ngờ Chung Noãn Noãn nghe được tin tức Chung Khuê Quân cùng Giang Hàn Lâm bị bắt, vậy mà hoàn toàn không để ý chút nào, thái độ hờ hững kia, quả thực làm bà kinh hãi.
Sợ sệt nửa ngày, mới lấy lại tinh thần từ trong sự kinh hãi, không nhịn được gào to: "Noãn Noãn, dù sao chúng ta cũng là ba mẹ của con! Ba con cùng cậu con bị bắt, sống chết không rõ, hiện tại cả nhà cũng gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng, tại sao con lại có thái độ như vậy? Con còn xem chúng ta là ba mẹ của con không? Tại sao con có thể lạnh lùng như vậy? Con còn là người không?"
Chung Noãn Noãn đã mở cửa xe ra, vốn dĩ không muốn để ý đến bà ta, nhưng nghe bà ta nói như vậy liền không nhịn được muốn nói lại.
"Tôi không xem các người là ba mẹ, vậy xin hỏi, các người có xem tôi là con gái của các người không?"