"Tôi không, tôi không đi! Tôi đổi ý."
Chung Noãn Noãn cười lạnh, trên tay dùng sức một cái, toàn bộ cái bàn đều ngã xuống đập vào trên người Ngô Văn Thiến.
Ngô Văn Thiến hét thảm một tiếng, sau đó liền bị Chung Noãn Noãn thô lỗ kéo trên mặt đất, một đường kéo về phía bên ngoài phòng học.
"Có thực hiện hay không là do tôi quyết định, không phải cô nói là được."
Nhìn Noãn Noãn bá khí lôi Ngô Văn Thiến ra ngoài, lão sư cùng hiệu trưởng đều không quản, các bạn học cũng sôi trào, cả đám đều hưng phấn đi theo phía sau.
Ngô Văn Thiến vừa thẹn vừa giận, muốn đứng lên lại phát hiện mỗi khi cô nắm giữ đến cân bằng muốn đứng lên, cái tay đang vặn cổ áo cô của Chung Noãn Noãn dùng sức một cái, lập tức liền phá hủy sự thăng bằng của cô, cho nên cô chỉ có thể bị Chung Noãn Noãn vặn cổ áo kéo trên mặt đất.
"Chung Noãn Noãn, lúc trước là tôi cùng Lý San San cùng nhau đánh cược, vì sao cô chỉ kéo tôi không kéo Lý San San?"
Mặc dù Ngô Văn Thiến đã bị kéo tới bên ngoài phòng học, nhưng mà thanh âm quá lớn, Lý San San vẫn có thể nghe được. Tức giận đến cả người đều run lên.
Vẫn luôn biết tam quan của Ngô Văn Thiến bất chính, nhưng không nghĩ tới cô ta lại ghê tởm như vậy! Bản thân tốt xấu cũng xem như là bạn cô ta, cô ta gặp rủi ro, chuyện đầu tiên nghĩ đến lại là muốn cô gặp rủi ro theo cô ta.
"Bởi vì ngoại trừ lần cô ta chế nhạo tôi lúc tôi trở lại trường học đi học vào một tháng trước, lúc khác liền không tiếp tục nói lời không nên nói. Lại thêm trước đó cô ta đến cầu hòa với tôi, cho nên căn cứ người đều sẽ mắc sai lầm, biết sai liền sửa là điều tốt, lần đánh cược trước đó tôi cũng không tính toán với Lý San San."
Một câu, làm Ngô Văn Thiến di chuyển ngọn nguồn của sự căm hận.
Vốn dĩ cô căm hận Chung Noãn Noãn, thế nhưng mà khi phát hiện từ trước tới giờ cô đều không đấu được Chung Noãn Noãn, cô liền đem mũi tên chỉ hướng Lý San San.
Lần này mắng Lý San San, quả thực là khó nghe.
Lý San San cũng là nhìn rõ mọi việc, đứng lên xin lão sư nói: "Lão sư, tôi xin đổi phòng ngủ với Ngô Văn Thiến!"
"Đồng ý."
Chủ nhiệm lớp lão sư Lưu gần như không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.
Hoàn toàn chính xác, biết sai có thể sửa là rất tốt. Đây là nhằm vào Lý San San. Nhưng mà loại người như Ngô Văn Thiến, đoán chừng chỉ sợ ai cùng phòng ngủ với cô ta tam quan đều sẽ trở nên bất chính đi?
Nhìn xem Chung Thiên Thiên, Tiết Mễ Kỳ, Ngô Văn Thiến cùng Lý San San trước kia đều là một cái phòng ngủ, lấy Chung Thiên Thiên cầm đầu, có người nào có tam quan chính?
Chung Thiên Thiên bọn họ không lời nào để nói, ai bảo người ta có bối cảnh sâu đậm? Thế nhưng mà nhìn xem ba người khác..
Lão sư đều cảm thấy bó tay rồi.
Chung Noãn Noãn quản lý Ngô Văn Thiến thế nào, mọi người không nhìn thấy. Bởi vì sau khi cô kéo Ngô Văn Thiến tới phòng phát thanh của trường học liền đóng cửa khóa trái.
Không bao lâu, Ngô Văn Thiến liền khóc khóc lóc lóc làm ra một bản kiểm điểm vô cùng khắc sâu. Bản kiểm điểm này tuyệt đối là lời thật lòng phát ra từ tận đáy lòng.
Mà sau khi ra khỏi phòng phát thanh, ánh mắt Ngô Văn Thiến nhìn Chung Noãn Noãn đều là sợ hãi, nơi nào còn có loại vênh váo hung hăng trước kia?
Thậm chí ngay cả Chung Noãn Noãn đưa tay sửa tóc một chút, Ngô Văn Thiến đều bị dọa đến một bên.
Quả thực..
Sớm biết sẽ có hậu quả như hiện tại sao lúc trước còn như thế.
Sau khi trở lại phòng học, lão sư căn cứ thành tích mà sắp xếp lại chỗ ngồi.
Trong nháy mắt, tên sau cùng toàn trường tăng lên thành đứng đầu toàn trường, vị trí cũng từ cái cuối cùng hàng cuối cùng biến thành cái thứ nhất hàng thứ nhất.
Thứ tám là Lý San San, thế nhưng mà Lý San San không ngồi cùng Ngô Văn Thiến, cũng không người nào muốn ngồi với Ngô Văn Thiến, cho nên bàn Ngô Văn Thiến liền bị trống.