Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 330: Ngớ ngẩn

Nể tình ông ta cho cô một cái thẻ, Chung Noãn Noãn tiếp nghe điện thoại.

"Chung Noãn Noãn!"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm vô cùng nghiêm túc cùng tức giận.

Chung Noãn Noãn nhíu mày, cô còn tưởng rằng Chung Thiên Thiên biến thành như hôm nay, đã không có giá trị lợi dụng, cho nên Xích Dương ra tay với cô ta, Chung Khuê Quân sẽ không nói cái gì. Kết quả không nghĩ tới ông ta vậy mà hung ác như thế, ngược lại là ra ngoài ý liệu của Chung Noãn Noãn.

"Chuyện gì?" Thanh âm của Chung Noãn Noãn cũng lạnh xuống.

"Tôi hỏi cô, cô đến cùng là đắc tội phó tư lệnh Vương như thế nào? Đây chính là phó tư lệnh quân đội, cô có biết hay không? Đến cùng là ai cho cô lá gan để cô bất kính với ông ấy?"

"..."

Cô liền nói đi, Chung Thiên Thiên đã không có giá trị lợi dụng, trước mắt xem ra liền bản thân còn có giá trị, Chung Khuê Quân sao sẽ hung cô? Kết quả lại là bởi vì chuyện của phó tư lệnh Vương.

Hợp tình lý, ngoài ý liệu.

Chung Noãn Noãn còn chưa kịp nói chuyện, Chung Khuê Quân tiếng nói giận dữ tiếp tục gào thét tới: "Tôi nói cho cô, cô đừng tưởng rằng có Xích Dương che chở cô, cô liền có thể muốn làm gì đều không cần sợ. Xích Dương có bối cảnh, phó tư lệnh Vương cũng có bối cảnh! Còn có, Xích Dương chẳng qua chỉ là đại tá, thế nhưng là phó tư lệnh Vương lại là thiếu tướng.

Ở trong quân đội, quan hơn một cấp đè chết người. Hiện tại cô đắc tội phó tư lệnh Vương, ông ta chơi chết ba cô là tôi cũng chỉ là mất vài phút. Đừng nói chơi chết tôi, chính là chơi chết Xích Dương, cũng không cần tốn nhiều sức. Chung Noãn Noãn, tôi vẫn cảm thấy cô có đầu óc hơn chị cô, đáng tin cậy hơn nó. Nhưng hiện tại tôi cảm thấy cô cùng với nó là giống nhau đều không đáng tin cậy! Thậm chí còn ngu hơn nó!

Bình thường nhìn vô cùng thông minh, thật gặp được chuyện, chuyện môn chọc họa lớn! Tôi nói cho cô, tôi không biết cô cùng Xích Dương cùng phó tư lệnh Vương xảy ra chuyện không vui gì, nhưng là trong vòng ba ngày, mặc kệ cô dùng biện pháp gì, nhất định phải đem chuyện này giải quyết cho tôi, nếu không cũng đừng trách tôi không khách sáo!"

Nói xong bộp một tiếng liền nặng nề cúp điện thoại trong văn phòng.

Chung Noãn Noãn nhìn xem màn hình điện thoại đã đen thật lâu, cuối cùng chỉ tổng kết thành hai chữ --

Ngớ ngẩn!

Lời nói của Chung Khuê Quân hoàn toàn không dẫn dậy nổi bất cứ tình cảm gì của Chung Noãn Noãn. Phiền muộn, phẫn nộ hoặc là đau lòng.

Dù sao ông ta chính là một người đàn ông cặn bã không có lợi không dậy sớm, ai đối với ông ta có lợi, ông ta liền thân với người đó, ai ngăn cản lợi ích của ông ta, trở mặt liền có thể không nhận người.

Nếu như bây giờ nói cho ông ta biết thân phận chân chính của Xích Dương, đừng nói chỉ là đắc tội phó tư lệnh quân đội nhỏ như quân đội thành phố Giang, cô chính là đắc tội tổng tư lệnh quân đội thủ đô, đoán chừng Chung Khuê Quân lập tức đều sẽ khen ngợi cô một câu: "Con gái của tôi chính là lợi hại!"

Cho nên đối với Chung Khuê Quân, Chung Noãn Noãn vẫn luôn ở chung đạm mạc.

Ông ta cho cô mặt, cô liền cho ông ta mặt. Ông ta không cho cô mặt, vậy cô cũng chỉ có thể đánh mặt.

Chung Noãn Noãn tiếp tục xem sách, thế nhưng là vừa mới bắt đầu xem, điện thoại lại tới.

Vẫn là Chung Khuê Quân.

Chung Noãn Noãn nhíu mày.

Chẳng lẽ người này lại phát hiện bí mật gì của Xích Dương, cho nên đứng về phía cô?

Nhấn nút trả lời, tiếng gầm gừ của Chung Khuê Quân lại truyền đến lần nữa: "Chung Noãn Noãn, cô đang giở trò quỷ gì? Vừa rồi mẹ cô gọi điện thoại cho tôi, nói cô đem Thiên Thiên mang vào tòa án quân sự. Cô không ngừng nghỉ đúng không? Cô cảm thấy tôi dung túng cô, cho nên cô liền có thể không chút kiêng kỵ có phải hay không? Có tin tôi lập tức ngừng tấm thẻ tín dụng kia hay không?"

Chung Khuê Quân còn đang nói cái gì Chung Noãn Noãn đã không muốn nghe, cô chỉ nói hai câu nói.