Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 629: Không nghe

Chương 629: Không nghe

"Tôi nên đối tốt với cậu mà không cần lý do, dung túng cậu, thậm chí tha thứ cậu thương hại con trai tôi, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết nguyên nhân thực sự của cái chết ba cậu."

"Không, con không nghe!" Diệp Hải theo bản năng liền muốn né tránh.

"Kỳ thật nghiêm ngặt tính ra ba cậu cũng không phải là ân nhân cứu mạng của tôi. Ông ta là một sĩ quan cấp dưới của tôi, bởi vì không chịu được cám dỗ, hoạt động phi pháp với một tổ chức liên quan đến hắc bang ở nước R, trộm lấy cơ mật quân sự, phạm vào sai lầm cực kì nghiêm trọng. Lúc trước tôi đặt bẫy, ý đồ một lần bắt được ông ta cùng tổ chức liên quan đến hắc bang ở nước R, lại trong lúc vô tình bước vào sự bao vây của bọn họ. Tại thời điểm cuối của sinh mệnh, ông ta hoàn toàn tỉnh ngộ, vì tôi ngăn cản một súng trí mạng mà chết.

Cậu cũng là một quân nhân, hẳn phải biết tội phản quốc đều là tử hình. Cho nên dù là ông ta không cản một súng kia giúp tôi, chờ đợi ông ta cũng là tử vong. Mẹ cậu bởi vì không chập nhận được tin tức ông ta phản quốc, nhảy sông tự sát, nhà các người phạm pháp đoạt được cũng bị tịch thu.

Khi đó cậu còn nhỏ, không có ba mẹ, lại không có nguồn kinh tế, cho nên tôi mới xem ở cuối cùng ông ta cản súng giúp tôi mà chứa chấp cậu."

Vốn dĩ Diệp Hải còn kích động đứng lên, nghe nguyên nhân chân chính của cái chết ba anh, nhìn cảnh sát đứng ở một bên quăng tới ánh mắt miệt thị, sức lực cả người giống như bị rút khô, bịch một tiếng ngã ngồi tại trên ghế.

"Tôi thu lưu cậu, thứ nhất là cảm thấy cậu đáng thương, nhìn ánh mắt khao khát của cậu, không đành lòng đưa cậu đến cô nhi viện hoặc là thôn nhi đồng. Thứ hai đích thật là xem ở ba cậu sau khi cứu tôi cầu xin tôi chăm sóc cậu. Cho nên tôi thu lưu cậu, dốc lòng bồi dưỡng cậu như chính con trai của tôi. Chính là muốn để cậu thành tài, không cho cậu học ba cậu đi vào con đường sai trái. Thế nhưng mà Diệp Hải, cậu quá làm tôi thất vọng."

"Không.. Tôi không tin! Ông nhất định là gạt tôi, ông chính là vì muốn đứng về phía Lãnh Kỳ Duệ hết giận cho cậu ta, cho nên cố ý bôi đen ba tôi!"

"Tôi có bôi đen ông ta hay không cậu có thể đến bộ phận nhân sự đi thăm dò, tư liệu bên nhân sự cũng có thể tra được."

Một câu, liền bỏ đi tất cả nghi vấn của Diệp Hải.

Mà cái này, nhất định là sự thật.

Nếu như nói trước đó còn có thể dùng con trai ân nhân của Lãnh Tấn Bằng, ý đồ bắt cóc đạo đức, như vậy hiện tại anh không có bất kỳ thân phận cùng lập trường gì.

"Ba! Con sai rồi! Ba tha thứ con có được hay không? Con không biết ba ruột con lại là người như vậy, nếu con biết, con nhất định sẽ cảm ơn thật tốt. Ba, con thật biết sai. Nếu như lần tiếp theo tiểu Duệ gặp lại tình huống như vậy, con nhất định đứng ra, dù là không để ý tính mạng của mình cũng muốn bảo hộ tiểu Duệ, có được hay không?"

"Thật sự là đủ rồi. Đến bây giờ vẫn là sắc mặt này. Tư lệnh tốt như vậy, sao lại nuôi ra một con bạch nhãn lang như cậu?"

Diệp Hải: "..."

Anh làm cái gì?

"Ha ha, lại còn là bộ dáng này. Diệp Hải, có phải là không lấy ra chứng cứ, cậu liền sẽ không thừa nhận hay không?"

Cục trưởng Vương cùng một cảnh sát phá án ở một bên không nhịn được, giận dữ lên tiếng mắng mỏ.

"Thừa nhận? Thừa nhận cái gì? Tôi lại không có phạm pháp, tiểu Duệ cũng không có việc gì, các người muốn tôi thừa nhận cái gì?"

Một câu nói xong, nghênh đón chính là ánh mắt vô cùng thất vọng của Lãnh Tấn Bằng.

Diệp Hải: "..."

Tình huống như thế nào?

"Diệp Hải, quân đội thật đúng là giao cho cậu thật bản lĩnh! Chắc hẳn cậu cũng là một quân nhân ưu tú ở trong quân đội đúng không? Đối mặt thân tình, đối mặt ơn dưỡng dục 15 năm, đối mặt pháp luật, cậu cũng có thể lạnh nhạt mà đối mặt. Cậu.. Có thể!"