Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 606: Hai cái tiêu chuẩn

Chương 606: Hai cái tiêu chuẩn

Nhìn xem khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của người một nhà, Lãnh Tấn Bằng dứt khoát nhắm mắt lại.

Tục ngữ nói, mắt không thấy lòng không phiền. Đáng tiếc chính là không có nút bịt tai.

Làm châm cứu xong, Lãnh Tấn Bằng liền chuẩn bị rời đi.

"Cậu chờ một chút, tôi đi cùng cậu."

Lãnh Tấn Bằng vừa mới mở cửa liền bị gọi lại, vẻ mặt không hiểu nhìn xem lão gia tử.

"Ông nội, hiện tại đêm hôm khuya khoắt, ông đi cùng chú Lãnh làm gì?"

Lão gia tử nhìn về phía cháu trai vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, hận không thể đem quải trượng trực tiếp gõ lên đầu anh.

Lại nói EQ thằng nhóc này sao lại thấp đáng sợ như vậy? Thật nghi ngờ tên du mộc đầu này, đến cùng là làm cách nào có thể lừa gạt được cháu dâu ưu tú như vậy.

Chung Noãn Noãn cũng đi tới, vẻ mặt không hiểu.

"Đúng vậy ông nội, đều đã muộn thế này, ông đi về nhà chú Lãnh làm gì?"

Xích lão gia tử: "!"

Hóa ra EQ của cháu dâu cũng không có gì đặc biệt!

A ha ha ha..

Như vậy rất tốt! Như vậy rất tốt!

Con gái EQ thấp một chút, đơn thuần!

Hiện tại ở xã hội coi trọng vật chất này, con gái dáng dấp xinh đẹp, có năng lực, lại đối tốt với người đàn ông của mình, không chút nào làm ra vẻ, lại đơn thuần như vậy gần như đã tuyệt tích.

Nhìn xem những người phụ nữ ở thủ đô muốn làm cháu dâu nhà họ Xích ông, nói thật, mặc dù ông rất muốn cháu trai kết hôn, nhưng đối với những người phụ nữ quấn lấy ông, quấn lấy cháu trai ông kia, đa số ông đều chướng mắt.

Tốt tốt tốt!

Lão gia tử nhìn cháu dâu nhà mình, càng nhìn càng thuận mắt.

"Lão gia tử không đi theo chú, chẳng lẽ ở chỗ cháu? Nơi này của cháu có chỗ ở sao!" Lãnh Tấn Bằng ăn đủ cẩu lương, thật vất vả nhìn thấy Xích Dương ngẩn người, liền không nhịn được lên tiếng.

Lãnh Tấn Bằng vừa dứt lời, Xích Dương liền bừng tỉnh đại ngộ.

Đúng vậy, nếu như ông nội ở tại chỗ này của anh, không nói đến chuyện không đủ giường, cho dù đủ, anh còn có thể trắng trợn ngủ chung với cô vợ nhỏ sao? Bây giờ đã ăn mặn, nếu như không cho anh ngủ chung cùng cô vợ nhỏ, tà hỏa của anh không chiếm được chỗ phát tiết, ngày hôm sau tinh thần đều sẽ không phấn chấn.

Xích Dương đã từng trải qua, hiện tại hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là hạnh phúc của vợ con nhiệt đầu giường.

Mỗi ngày hạnh phúc lớn nhất chính là về nhà ôm Noãn Noãn đi ngủ.

"Ông nội, cháu đưa ông." Xích Dương không nói hai lời, đã đứng ở cổng, chuẩn bị đưa lão gia tử vừa tới thành phố Giang đến chỗ của Lãnh Tấn Bằng.

Xích lão gia tử: "..."

Quả nhiên là có cô vợ nhỏ đã quên ông nội!

"Ông nội vừa mới đến không lâu, nếu không lại chờ một lúc đi, đến lúc đó chúng cháu đưa ông đến chỗ của chú Lãnh."

Vẫn là cháu dâu hiếu thuận!

Xích lão gia tử cười ha ha một tiếng: "Được rồi được rồi, còn nhiều thời gian, liền không ảnh hưởng vợ chồng son hai đứa. Ông muốn đến chỗ của Tấn Bằng, thừa dịp trước khi ngủ chơi với cậu ta một bàn."

Sau khi Xích Dương cùng Chung Noãn Noãn đưa lão gia tử đến chỗ của Lãnh Tấn Bằng liền về nhà.

"Anh Xích Dương, anh đi tắm trước, sau đó em châm cứu cho anh."

"Không vội."

Xích Dương nắm tay Chung Noãn Noãn, lôi kéo cô ngồi xuống ghế sa lon ở bên cạnh.

Nhìn xem Xích Dương vẻ mặt nghiêm túc, Chung Noãn Noãn liền biết anh chuẩn bị muốn nói với cô cái gì.

Chẳng qua mặt ngoài, cô lại là một bộ dáng ngây thơ, mặt mũi tràn đầy mê mang.

Nhìn xem cô vợ nhỏ nhà anh giống như con mèo nhỏ, lời của Xích Dương đến khóe miệng đều có chút không nói ra tới.

Anh sợ Noãn Noãn dù cho bị thương vẫn để ý cái nhà kia.

Càng sợ hơn cô nảy sinh chống cự đối với chuyện anh sắp phải làm.

"Anh Xích Dương, anh muốn nói với em cái gì sao?" Mắt thấy sự rối rắm trong ánh mắt của Xích Dương, Chung Noãn Noãn đánh vỡ sự im lặng, cũng phá vỡ sự bàng hoàng của Xích Dương.