Chương 542: Dụ hoặc
Lại thêm dung nhan kia của anh tuấn lãng đến làm cho người muốn rít gào lên, quả thực chính là đang trình diễn một trận dụ hoặc chế phục.
Bởi vì bị ví von thành gà trống lớn, giờ phút này Xích Dương đang dùng một đôi mắt uy nghiêm nhìn xem cô, thân thể cũng đang nguy hiểm tới gần cô, Chung Noãn Noãn nháy nháy mắt, trong lòng có chút mao mao.
"Anh Xích Dương.. Anh.. Anh muốn làm gì?"
Cô vợ nhỏ quần áo không chỉnh tề, lúc trước bé thỏ trắng phát dục vô cùng hoàn mỹ cao cao đứng vững, theo cô gái lo lắng, còn có chút nhoáng một cái nhoáng một cái. Cứ như vậy, giống như là thiếu nữ trượt chân luống cuống mờ mịt sắp bị người xấu làm hại, làm máu trong thân thể Xích Dương nhanh chóng ngược dòng, hơi kém một cái không cầm giữ được, liền dâng trào ra ngoài.
Anh Xích Dương đã hạ quyết tâm hôm nay không thể lại đυ.ng bé thỏ trắng.. a phi, con mèo nhỏ của anh, nhìn thấy hình tượng làm cho người không nhịn được muốn phạm tội này, hơi kém lại nhào tới, cuối cùng trước khi nói chuyện đàng hoàng, chỉ có thể trước cởi ra quân trang của mình, che khuất hai bé thỏ trắng kia, lúc này mới cảm giác trí thông minh trở lại.
Vẫn luôn cảm thấy chỉ có trí thông minh quá cao sẽ kéo thấp EQ, không nghĩ tới EQ thấp không bị khống chế cũng có thể kéo thấp trí thông minh đến mức không cách nào nói chuyện.
Anh Xích Dương chưa từng thử qua biểu thị, đây quả thực thật là đáng sợ.
Nếu như Chung Noãn Noãn có thể nghe được tiếng lòng của anh Xích Dương, nhất định sẽ nói cho anh biết, thân, đây không phải là EQ, gọi là du͙© vọиɠ nguyên thủy.
"Vừa mới rồi em nói anh là cái gì? Gà trống lớn? Hả? Em lại ví von anh thành gà trống lớn?"
Mỗi nói một câu, Xích Dương liền cúi người xuống một chút xíu, Noãn Noãn giống như cô vợ nhỏ bị bắt nạt, co rụt lại về phía trong ghế.
Vốn dĩ cái ghế chính là thành thực, cho dù cô co lại thân thể như thế nào, đều bại lộ rõ ràng dưới ánh mắt hừng hực của Xích Dương.
Chờ Xích Dương nói xong, Noãn Noãn đã cuộn mình thành một con thỏ trắng lớn, ánh mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm anh.
"Chính là gà trống lớn rất uy vũ hùng tráng! Tựa như nói đến hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, điều đầu tiên anh nghĩ đến chẳng lẽ không phải là hình tượng gà trống lớn gáy minh sao?"
Thật sao?
Vấn đề này Xích Dương chưa từng có nghĩ tới, cho nên cũng không biết trong đầu cô vợ nhỏ chứa cái gì.
"Em cảm thấy anh uy vũ hùng tráng mới nói như vậy?" Ánh mắt nguy hiểm của Xích Dương nhiều hơn một phần cưng chiều, thiếu một phần nguy hiểm.
"Vâng vâng vâng!" Chung Noãn Noãn gật đầu như gà con ăn gạo.
Bên trong một đôi mắt to trong veo như nước, chân thành không thể càng chân thành.
Nhìn thấy đôi mắt to trong suốt như thủy nhuận lộ chân tướng của cô vợ nhỏ, Xích Dương liền không nhớ được trừng phạt gì đó.
Vươn tay nhẹ nhàng quát cái mũi nhỏ ngay thẳng vừa vặn của cô vợ nhỏ một chút, nói: "Cô gái hư, anh là cảm thấy nước mắt là đắng, cho nên muốn dùng hôn cho em ngọt một chút, như vậy về sau cho dù em chảy nước mắt, cũng đều là ngọt."
Trong nháy mắt bị liêu đến thất điên bát đảo, Chung Noãn Noãn: "..."
Dù là trên người Noãn Noãn khoác áo của anh, nhưng Xích Dương cảm giác anh giống như là có thấu thị, luôn có thể nhìn thấy hai bé thỏ trên người cô làm anh yêu thích không buông tay kia, cho nên đề phòng anh làm bị thương cô vợ nhỏ, nhanh chóng mặc tốt quần áo cho cô.
Chờ trên người Noãn Noãn toàn bộ đều đã mặc quần áo, lúc này mới phát hiện trên người Xích Dương vẫn là một mảnh bừa bộn muốn làm cho người bổ nhào vào anh.
Noãn Noãn âm thầm nuốt nước miếng một cái.
Nói thật, người đàn ông có vóc người đẹp cô cũng thấy nhiều, còn tưởng rằng có thể miễn dịch.
Thế nhưng là sau khi nhìn đến thân thể của anh Xích Dương, Noãn Noãn cảm thấy cô đánh giá cao định lực của mình.