Chương 459:
Một sự chua xót từ khoang bụng dũng mãnh vào l*иg ngực lại dũng mãnh vào trong cổ họng..
Hầu kết Xích Dương giật giật, nháy mắt hốc mắt liền đỏ.
Anh không muốn hỏi vì sao cô đột nhiên đối anh tốt như vậy, càng không muốn nói với cô, nếu anh đã chết, anh sẽ khiến cho cô tìm người khác để gả, quãng đời còn lại nhất định phải hạnh phúc.
Này đều không phải lời nói thật.
Chấp niệm của anh với cô rất mạnh, mạnh tới trình độ nào, chỉ sợ ngay cả anh cũng không rõ ràng lắm.
Chấp niệm trong tiềm thức của anh chính là, chẳng sợ mất đi toàn thế giới, cũng tuyệt không thể mất đi cô!
Cho nên nếu có một ngày anh thật sự đã chết, mà cô còn sống, như vậy anh tuyệt không nguyện ý nhìn đến cô gả cho người khác. Anh không thể tiếp thu hình ảnh ở mộ bia nhìn cô cùng một người đàn ông khác tay trong tay mà tới xem anh.
Như vậy, anh khả năng sẽ bị tức đến mức sống lại.
Cho nên đối với lời nói của Chung Noãn Noãn, Xích Dương thực khϊếp sợ, cũng thực vui mừng.
Thiên ngôn vạn ngữ, hội tụ thành hai chữ mang theo dày đặc giọng mũi --
"Thật sự?"
"Vâng, thật sự." Chung Noãn Noãn thận trọng gật đầu.
Nhìn hai trong mắt trong suốt, sáng ngời của Chung Noãn Noãn, Xích Dương cảm giác chính mình hạnh phúc đến cả người đều sắp toát ra bong bóng.
Đừng nói Xích Dương, ngay cả Chung Noãn Noãn nhìn anh, đều cảm thấy giờ phút này anh giống như là bùn đất ngâm phì nhiêu, toàn thân đang nở hoa bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Hơn nữa vẫn là từng đóa hoa đỏ thẫm tươi sáng.
Nhìn bộ dáng hạnh phúc đến không muốn không muốn này của anh, Chung Noãn Noãn "Phụt" một chút liền cười lên tiếng, nhưng mà trong lòng lại càng đau lòng.
Đời trước anh yên lặng làm nhiều chuyện vì cô như vậy, chẳng sợ cuối cùng chết ở trước mặt cô, anh đều không khóc.
Nhưng hiện tại cô.. Tuy rằng cô nói chính là lời nói thật, nhưng lại chỉ là biểu đạt bằng ngôn ngữ mà thôi, vậy mà anh đã bị cảm động đến đỏ hốc mắt.
Phải biết rằng người đàn ông này, cho dù là chảy bao nhiêu máu cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt.
Chung Noãn Noãn từ trên giường bò dậy, duỗi tay nâng anh: "Anh Xích Dương, anh chậm rãi ngồi dậy, động tác chậm một chút."
"Ừ." Giờ phút này Xích Dương còn thân ở trong biển hoa hạnh phúc, hoàn toàn bị cô vợ nhỏ nhà anh mê đến đầu óc choáng váng, tự nhiên là cô vợ nhỏ nói cái gì là làm cái đó.
Chờ anh phục hồi tinh thần lại, lại thấy Chung Noãn Noãn đang cong người đi giày giúp anh.
Hơn nữa còn không phải dép lê, mà là giày đi ra ngoài.
"Noãn Noãn, đây là muốn làm gì?"
"Tuy rằng máu bầm trong đầu anh đã bị rửa sạch, nhưng mà trong đầu rốt cuộc vẫn là có vết thương, tuy rằng hiện tại không đổ máu, nhưng cũng cần đến bệnh viện truyền chút dịch dinh dưỡng não bộ. Những chất lỏng đó có thể làm thư hoãn tổn thương não bộ. Đi thôi."
"Ừ."
Xích Dương vốn dĩ không đến vạn bất đắc dĩ kiên quyết sẽ không đi bệnh viện, đặc biệt là rõ ràng đã trị liệu tốt, vậy càng sẽ không đi bệnh viện, khi đối mặt cô vợ nhỏ nhà mình, thật là cô vợ nhỏ nói cái gì, chính là cái đó.
Nhìn Noãn Noãn đi giày cho anh, Xích Dương có chút ngượng ngùng.
"Để anh."
Dứt lời, Xích Dương liền chuẩn bị khom lưng.
"Đừng lộn xộn!"
Bị Chung Noãn Noãn kêu một tiếng, thân thể Xích Dương liền cứng ở chỗ cũ động đều không động.
Xem anh cứng còng lưng, Chung Noãn Noãn có chút dở khóc dở cười: "Anh không cần như vậy, thả lỏng là được. Đừng luôn khom lưng, ngồi xổm xuống là được. Anh biết vừa rồi vì sao sẽ đột phát chảy máu não không?"
Xích Dương nhìn bộ dáng lải nhải của Chung Noãn Noãn, khóe môi giơ lên vui sướиɠ.
Thấy anh không nói lời nào, chỉ là trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều mà nhìn cô, gương mặt Chung Noãn Noãn có chút ửng đỏ, tiếp tục nói: "Khẳng định là bởi vì hôm nay anh làm nhiệm vụ biên độ vận động quá lớn tạo thành."