Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 435:

Chương 435:

"Tóm lại, chuyện này vừa phát sinh tôi cũng đã đăng báo cho trưởng quan ở thủ đô là các người. Ông cũng biết tình cảm của tổng thống đối với lão nguyên soái rồi, đến lúc đó trách tội xuống dưới, các người cũng đừng kêu oan uổng. Tôi nhất định sẽ ở lúc các người yêu cầu trợ giúp nhất tới cái bỏ đá xuống giếng!"

"..."

Đối phương rõ ràng là bị lời nói của Lãnh Tấn Bằng hù dọa, sau một lúc lâu cũng chưa nói lời nào.

"Ninh Hạo Nhiên, tôi chỉ hỏi ông một câu cuối cùng, chuyện của Xích Dương, ông báo vẫn là không báo?"

"Ông đây là ở uy hϊếp tôi?"

"Mẹ nó tôi chính là uy hϊếp ông, ông muốn thế nào? Đừng quên, lúc trước nếu không phải tôi nhường vị trí này cho ông, nhà họ Ninh của ông có thể có ngày hôm nay?"

"Ha hả, nói giống như ông nhường cho tôi vậy. Nếu không phải thân thể ông không được, ông sẽ nhường vị trí này ra? Ông cũng không phải là trẻ con, chúng ta hiện giờ cũng đều là từng người quản lý khu vực một phương, chuyện này thật sự không phải tôi không muốn giúp, thật sự là hiện tại địa vị của nhà họ Thạch đã xưa đâu bằng nay. Nếu là chúng tôi bởi vì Xích Dương liền đắc tội nhà họ Thạch.."

"Phanh!"

Lãnh Tấn Bằng đã trực tiếp tắt điện thoại.

Mới vừa tắt, điện thoại lại vang lên, còn tưởng rằng là nhà họ Ninh nghe xong uy hϊếp lại gọi điện thoại đến, Lãnh Tấn Bằng tính tình táo bạo mà quát: "Tôi nói cho ông, lão nguyên soái tuổi lớn, chuyện này tôi khẳng định sẽ không nói cho lão nguyên soái để ngài ấy lo lắng. Cho nên tôi lại cho ông 15 phút, hoặc là ông làm ra giấy thông hành cho tôi, hoặc là hôm nay ông đây chính mình dẫn người gϊếŧ đến nước L! Ninh Hạo Nhiên tôi nói cho ông, đến lúc đó nước L xảy ra mâu thuẫn với quốc gia chúng ta, tôi khẳng định không giữ nổi, nhưng mà tôi chết cũng muốn cắn ông xuống dưới. Tôi nói cho ông, ta không cắn nhà họ Thạch, mẹ nó tôi liền cắn ông! Nhìn chằm chằm ông cắn!"

"Vì sao?"

"Lại gặm nhà Thạch lại gặm nhà họ Ninh ông đây đau răng, không gặm được. Nhà họ Thạch tìm đường chết, lão nguyên soái sẽ trực tiếp đăng báo trung ương, bọn họ chết như thế nào ông đây mặc kệ, cho nên ông đây liền gặm nhà họ Ninh, liền cắn ông một người, cắn ông đến chết mới thôi, cho dù không cắn chết, ít nhất cũng làm ông từ vị trí hiện tại này xuống dưới. Mẹ nó ông tin hay không?"

Lãnh Tấn Bằng lấy ra khí phách lúc làm huấn luyện viên bộ đội đặc chủng, quát to với đối phương, quát đến trong thời gian ngắn đối phương không nói chuyện.

Thật lâu sau, điện thoại bên kia mới hỏi nói: "Ông vừa rồi vẫn luôn nói chuyện điện thoại với Ninh Hạo Nhiên, ông ta không muốn đăng báo việc này cho tôi?"

Lúc này Lãnh Tấn Bằng mới nghe rõ thanh âm của đối phương: "Đại tướng quân?"

"Ừ." Nam Cung Thuật lên tiếng, ngay sau đó hỏi: "Chuyện này tôi đã biết, lần này.. Là các người có sai trước."

Sau khi Lãnh Tấn Bằng nghe được thanh âm của Nam Cung Thuật, trong nháy mắt khí thế thu lại.

"Đại tướng quân, chuyện này là sai lầm của tôi, là tôi làm nhóm người Xích Dương lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm. Tôi nguyện ý gánh vác toàn bộ trách nhiệm."

"Chuyện này lúc sau lại nói. Hiện tại người của Xích Dương ở thành phố B nước L đúng không?"

"Đúng vậy."

"Tôi mới vừa nhận được tin tức, thành phố B đã bị thế lực phản loạn chiếm lĩnh. Nói vậy nguyên thủ nước L cũng sẽ có biện pháp khẩn cấp tương ứng. Tôi gọi điện thoại trước cho bọn họ, hỏi xem bọn họ có yêu cầu nước Z chúng ta viện trợ hay không, tranh thủ làm cho bọn họ hành động trong thời gian nhanh nhất. Chỉ cần bọn họ hành động, người của chúng ta có thể thừa dịp hành động lần này cứu ra Xích Dương. Như vậy, liền có thể không kinh động nguyên thủ nước L."

Ánh mắt Lãnh Tấn Bằng sáng lên: "Vâng. Đại tướng quân, còn có một việc tôi phải báo cáo với ngài"

"Nói."

"Đêm nay chúng tôi ở bến tàu chặn lại một con thuyền chở đầy quân hỏa.."