Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 116: Khổ sở

Chương 116: Khổ sở

Nụ cười trên mặt Giang Xu Uyển cơ hồ không duy trì được, nhân cơ hội, lập tức mang Chung Thiên Thiên về trong phòng, vội vàng mà hỏi thăm: "Sao Eden còn chưa tới? Hai người đến cùng xảy ra chuyện gì?"

Nơi này không ai, Chung Thiên Thiên ấm ức nước mắt trong nháy mắt liền chảy xuống, trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Giang Xu Uyển: "Mẹ, ô ô ô.. Con thật khó chịu! Vì cái gì Chung Noãn Noãn có thể sinh hoạt tươi đẹp dưới ánh mặt trời, nhận hết ánh mắt hâm mộ của người khác, mà con lại chỉ có thể đứng ở bên cạnh nó, trở thành mặt trái ví dụ bị người khác so sánh? Con mới là con gái của ba, con mới là! Ô ô ô.. Dựa vào cái gì nó vừa về đến, liền đem tất cả đồ vật của con cầm đi? Xích Dương vốn là của con! Ô ô ô.."

"Tại sao lại nói đến Xích Dương? Vậy còn Eden? Lúc buổi sáng không không phải con nói với mẹ là Eden muốn mặc âu phục màu đỏ thẫm tới tham gia tiệc hội sao?"

Anh ấy không tiếp điện thoại của con! Con gọi mấy cuộc cho anh ấy, vậy mà anh ấy trực tiếp tắt máy. Anh ấy chắc chắn sẽ không tới! Anh ấy lừa con! Ô ô ô.. "

Trái tim Giang Xu Uyển đều nhanh bị khóc nát, một bên vỗ lưng của con gái, một bên an ủi:" Thiên Thiên ngoan, đừng khóc đừng khóc! Nếu là đem trang khóc liền khó coi. Không quan hệ! Không có quan hệ! Nếu là Eden bên kia đi không thông, cùng lắm thì con lại quay đầu trở về một lần nữa theo đuổi Xích Dương. "

" Quan hệ của hai người bọn họ tốt như vậy, con làm sao theo đuổi ô ô ô.. Ở trước mặt Xích Dương, con chính là một cái tôm tép nhãi nhép. "

" Yên tâm đi, chỉ cần con muốn, Xích Dương chính là của con. Nếu như Chung Noãn Noãn muốn chặn đường, mẹ sẽ nghĩ biện pháp để nó biến mất. Thiên Thiên, trên thế giới này ai cũng không thể để cho con chịu ấm ức. "

" Mẹ.. "Chung Thiên Thiên biết, mẹ của cô chỉ là nói tới nghe một chút. Nhưng trên thực tế, bà cũng không có biện pháp nào.

Đột nhiên, bên ngoài có người gõ cửa.

Giang Xu Uyển giật mình:" Ai? "

" Phu nhân, bên ngoài có người tới tìm, cậu ta nói cậu ta họ Cố. "Thanh âm của quản gia truyền đến.

" Cố? Tên đầy đủ gọi là gì? "Giang Xu Uyển không kiên nhẫn hỏi.

" Cậu ta không nói. Lại thêm cậu ta không có thϊếp mời, cho nên bảo an không cho cậu ta vào. "

" Biết. "Giang Xu Uyển lên tiếng đối với Chung Thiên Thiên nói:" Thiên Thiên, con nhanh lau sạch nước mắt, mẹ để cho người ta đến bổ trang cho con, tốc độ nhanh một chút, mẹ đi ra trước xem một chút. Con nhớ kỹ, đàn ông thích mãi mãi là thiên nga trắng có khí chất lại tự tin. Con tuyệt đối không thể bị đồ nhà quê như Chung Noãn Noãn đả kích lòng tự tin. Hiểu không?

Năm đó Bồ Ngọc thế nhưng là xinh đẹp hơn mẹ, bà ta chỉ cần đứng một chỗ, ba con hồn cũng bị mất, nhưng hôm nay thì sao? Đứng ở bên người ba con là bà ta sao? Mẹ có thể có hôm nay, chẳng lẽ dựa vào là mặt cùng dáng người? "

* * *

" Sao hôm nay anh cùng tư lệnh, chính ủy đều là mặc quân trang đến? "

" Buổi chiều hai giờ rưỡi muốn triển khai cuộc họp ở tỉnh. "

"... "

Trong mắt Chung Noãn Noãn tràn đầy đều là thất lạc:" Vậy anh chờ một lúc cần phải đi? "

Tuy nói làm quân tẩu liền muốn làm tốt chuẩn bị tiếp nhận cô độc, thế nhưng là khi tưởng niệm đột kích, những lý luận này đều không đủ để xua tan trong lòng thất lạc.

Nhìn xem sự thất lạc trong mắt Chung Noãn Noãn, trong lòng Xích Dương xẹt qua một nỗi vui sướиɠ.

" Thất lạc như vậy.. Là bởi vì không nỡ sao? "Xích Dương nhịn không được hỏi ra lời.

" Đương nhiên! "Chung Noãn Noãn không chút nghĩ ngợi liền đáp lại:" Đều một tuần lễ không gặp, cái này thật vất vả mới cùng một chỗ qua cuối tuần.."

Trái tim Xích Dương như là bị người nhẹ nhàng nắm chặt, mặc dù rút lại, lại sinh ra một loại cảm giác an toàn. Loại cảm giác an toàn này là một loại gọi là người nhà trói buộc.