Chương 73: Mong muốn to lớn của Noãn Noãn
"Đúng vậy." Chung Noãn Noãn gật đầu: "Nam Cung Ngọc là hòn ngọc quý duy nhất trên tay nhà họ Nam Cung, nhưng đã mất tích cách đây 20 năm. Về sau bà ta trằn trọc lưu lạc đến thành phố Giang, bị Chung Khuê Quân cứu, về sau kết hôn cùng Chung Khuê Quân. Cũng không biết là do mất trí nhớ hay do trốn tránh sự đuổi gϊếŧ, về sau bà ta đổi tên thành Bồ Ngọc. Nếu như tôi suy đoán không sai, người phụ nữ này mới là mẹ ruột của tôi. Nhưng mà Nam Cung Ngọc sau khi sinh con không lâu thì chết. Cho nên tôi muốn các người tra rõ năm đó nhà họ Chung đến cùng xảy ra chuyện gì, tại sao Nam Cung Ngọc lại chết? Còn có, tôi muốn một tấm ảnh chụp của Nam Cung Ngọc."
"Thật sự là quá ghê tởm! Nếu thật là như vậy, năm đó lão đại bị bọn buôn người lừa bán có thể chính là có người có ý định? Là Giang Xu Uyển?"
Eden đối với chuyện lão đại nhà mình có khả năng là cháu gái nhà họ Nam Cung không để ý chút nào, mà là đem tất cả trọng tâm đặt ở chuyện lão đại bị lừa bán lúc nhỏ.
Dù sao trong mắt anh, lão đại nhà anh chính là nhà giàu mới nổi quốc tế, là người phụ nữ hào môn xâm nhập quốc tế một cách mạnh mẽ, cho nên thân phận cuối cùng của lão đại là con gái gia đình hào môn nhỏ nhà họ Chung cũng tốt, là hào môn danh viện nhà họ Nam Cung cũng được, lão đại chính là lão đại anh minh thần võ trong lòng anh, tài giỏi hơn so với bất luận kẻ nào!
Nhìn đôi mắt Eden chứa đầy hận thù, giống như mẹ anh bị người hại chết, chính mình lại bị bọn buôn người lừa bán, Chung Noãn Noãn nhịn không được mỉm cười.
"Lão đại, chị cười cái gì?"
Chung Noãn Noãn trừng mắt nhìn: "Vậy bây giờ cậu còn muốn làm anh rể của tôi không? Nếu cậu thật sự thích Chung Thiên Thiên, xem ở mặt mũi cậu là anh rể của tôi, nói không chừng tôi sẽ không quân pháp bất vị thân!"
Mồ hôi! Không muốn nói chuyện với lão đại làm sao bây giờ?
"Lão đại, gia đình này ghê tởm như vậy, chị còn ở lại làm gì? Lại còn đi học! Anh em chúng ta ở cùng một chỗ với nhau sống vui vẻ thoải mái không tốt sao?"
Nghĩ đến nửa năm trước đem lão đại đưa về nhà, sau đó trơ mắt nhìn xem lão đại nhà mình mặc đồng phục váy siêu ngắn, tết tóc đuôi ngựa, hai vai đeo cặp sách đi học, Eden thật sự không đành lòng nhìn thẳng.
"Nếu như bị những người bên ngoài kia biết, chị học cấp ba ở thành phố nhỏ như thành phố Giang này, đoán chừng răng hàm đều bị cười rớt! Lão đại, anh em chúng em không đỡ nổi mặt mũi này!"
Chung Noãn Noãn im lặng: "Các người làm những điều mà các người thích, tôi sẽ làm những điều tôi thích, chúng ta liên lạc nhưng không can thiệp lẫn nhau, có cái gì không tốt? Cũng không phải tôi không nhận các người. Nhưng mà các người nếu cảm thấy tôi mắt mặt, có thể không nhận tôi."
"Chị thích học trung học?" Thanh âm của Eden đều nhịn không được trở nên sắc bén, không nghĩ tới yêu thích của lão đại lại biếи ŧɦái như vậy!
"Cậu không hiểu, tôi là người có ước mơ." Chung Noãn Noãn vẻ mặt chính thức nói.
"Lão đại, chị đã là cái siêu cấp phú bà, không những là chị, anh em chúng em đi theo chị cùng anh cả, cũng là nằm tiêu xài cũng tiêu xài không hết, chị còn có ước mơ gì? Chị nói đi, các anh em xông pha khói lửa đều sẽ thực hiện giúp chị."
Ước mơ của lão đại cũng chính là ước mơ của bọn họ, Eden không cảm thấy là mình đang nói đùa.
"Ước mơ của tôi chỉ có tôi mới có thể thực hiện."
"Vậy chị cũng nên nói cho em nghe một chút."
"Ước mơ của tôi là làm bác sĩ. Tôi muốn thi vào đại học y khoa tốt nhất trong nước, đi vào viện nghiên cứu tốt nhất."
".. Cái gì?" Eden cho rằng mình nghe lầm.
"Nói tóm lại chính là, tôi phải làm một bác sĩ giỏi cống hiến với xã hội."
!