Đêm Không Thể Sủng

Chương 11

Chương 10
"Hai người hiện tại đang ở cùng nhau, vậy mà chị lại đi xem mắt với nam nhân khác. Là người khác cũng sẽ không cao hứng."

Huống chi đối phương lại còn là Tổng tài đại nhân tính tình cho tới bây giờ đều không tốt nữa! Nghĩ đến như vậy, cô khẳng định Tả tổng lần này phát hỏa, thật đúng có lý do.

"Tả tổng thích chị, nên sẽ không có biện pháp chấp nhận."

"Thích ...chị?" Y Thu Thuỷ rất chậm rất chậm hỏi.

"Đương nhiên." Viên Ấu Ấu dùng sức gật đầu

"Tả tổng thích một cái gì đó, quả thực là một chuyện không thể tưởng tượng nổi. Tuy Tả tổng là nữ nhưng chị nhìn a...là nữ nhân cực phẩm, ngự tỷ trong tiểu thuyết. Học tỷ, chị quá lợi hại."

Cô thật không thể nghĩ ra bộ dáng của Tả tổng hung ác khi yêu đương sẽ ôn nhu thế nào nha ~

"Ấu Ấu." Y Thu Thuỷ nghiêm túc nhìn tiểu nữ nhân trước mặt

"Chị hỏi em nhé, em cảm thấy sau khi thích, thì sẽ như thế nào?"

"Ở cùng nhau nha."

"Sau khi ở cùng nhau?"

"Kết hôn, sinh tiểu hài tử."

"Phải không? Hai nữ nhân em bảo kết hôn sinh con" Nhất định phải như vậy mới đúng? Không kết hôn không thể?

"Đương nhiên, thế kỉ 21 mà chị còn lo sao"

"Không phải, chỉ là không kết hôn không thể sao?"

"Cũng không phải không thể a, chính là yêu nhau thì tự nhiên sẽ muốn ở cùng nhau, ở cùng nhau lâu, tự nhiên sẽ muốn vĩnh viễn không xa rời, cho nên kết hôn nha."

Vì sao mọi người đều nghĩ đây là chuyện đơn giản đương nhiên?

"Không kết không phải cũng có thể ở cùng nhau sao?"

"Nếu thực sự yêu một người, tự nhiên sẽ muốn cùng người kia kết hôn, nếu không muốn kết hôn, vậy chứng tỏ tình yêu đó quá nông nổi."

Thì ra là yêu không đủ..

Y Thu Thủy đột nhiên ngẩn ra, nàng thật sự không đủ thương cô, cho nên mới không muốn cùng cô kết hôn?

"Nếu yêu không đủ, vậy làm sao bây giờ?"

"Yêu không đủ thì đương nhiên phải tách ra. Để người kia đi tìm một người đáng để yêu."

Tách ra? Cùng Tả Hân Duyệt tách ra? Để cô ấy đi tìm một người đáng để yêu?

"Kỳ thực em cảm thấy tình yêu rất đơn giản, không phải như vậy thì cũng chính là như vậy ..học tỷ, di? Học tỷ, chị làm sao vậy?"

Rốt cục, Viên Ấu Ấu trì độn cũng phát hiện học tỷ ngồi đối diện cô không bình thường, sắc mặt kém đến đáng sợ.

"Học tỷ, chị làm sao vậy, có phải không thoải mái? Muốn đi gặp bác sĩ không? A a a, học tỷ, chị không cần làm em sợ nha nếu như bị Tả tổng biết chị đi cùng em rồi không thoải mái, cô ấy sẽ gϊếŧ em .."

Y Thu Thủy không có việc gì, chính là ngực nàng đột nhiên đau quá, đau đến không thể hô hấp ..mà thôi.

~

Tả Hân Duyệt siêu cấp siêu cấp khó chịu, buồn bực đem cốc Whisky uống một hơi cạn sạch, vị rượu đậm đặc nóng bỏng từ cổ họng một đường đốt tới dạ dày, làm tâm tạng cô đều nóng lên, một loại nóng bức sắp làm cô nổ mạnh!

Nghĩ đến mỗi ngày thấy nữ nhân kia đối với đồng sự cười đến vô cùng ôn nhu không có việc gì, cô liền phẫn nộ ..

"Duyệt, cậu còn uống như vậy, tôi sợ nhiều rượu hơn cũng không đủ cho cậu uống." Lí Nhu Uyên nhìn vỏ chai rượu đầy trên mặt bàn, cảm thán lắc đầu

"Hơn mười loại rượu xen lẫn cùng nhau uống, cậu không phải ngại mệnh dài, thì chính là ngại túy bất tử a."

"Phiền chết." Tả Hân Duyệt nâng tay đổ thêm một ly rượu đầy

"Uống rượu của cậu đi, ít lời vô nghĩa."

"Ok, coi như tôi chưa nói gì." Lí Nhu Uyên hiểu rõ tính tình của chị em tốt, sờ sờ cái mũi, cầm lấy chén rượu chậm rãi uống.

Nhưng không qua được 1 phút, lại bắt đầu muốn hóng bát quái

"Uy, nói nghe một chút đi, chuyện có thể làm cậu tức giận như vậy, thật sự quá ít thấy."

Cái miệng này thực chặt, vốn tưởng chờ Tả Hân Duyệt uống say sẽ nói loạn một chút, vậy mà uống đến hơn nửa đêm, ngay cả nửa chữ cũng chui không ra, Lí Nhu Uyên thật sự không nhịn được.

"Cút!" Tả Hân Duyệt trừng cô ta một cái, ngửa đầu lại uống sạch một ly, cảm thấy quá ít, trực tiếp cầm cả chai uống.

"Uy, uống như vậy sẽ chết đó a." Lí Nhu Uyên sợ tới mức chạy nhanh đến đoạt chai rượu nhưng lại bị người nào đó trừng mắt, sợ hãi nới tay

"Hân Duyệt, thương lượng một chút đi nha, chậm rãi từ từ uống được không?"

Nói thì nói vậy, chứ Tả Hân Duyệt này nếu nghe lời Lí Nhu Uyên cô nói, mặt trời chắc chắn sẽ mọc phía tây! Quen biết nhiều năm như vậy, cô cũng chỉ gặp qua một người có thể thu phục cái nữ nhân xấu tính này.

"Tôi đi toilet."

"Nếu cậu dám gọi điện thoại cho cô ấy, cậu nhất định phải chết." Lời nói lạnh lùng đánh gãy ý đồ gọi điện cầu cứu của Lí Nhu Uyên.

"Ách." Bị vạch trần, Lí Nhu Uyên đành phải thành thật ngồi trở lại

"Xem ra là vì cùng cô ấy tức giận mới tâm tình không tốt. Duyệt, không phải tôi muốn nói cậu, nhưng tính tình cậu ngẫu nhiên nên thu lại một chút được không? Xem Thu Thủy người ta .."

Bị trừng mắt một cái, Lí Nhu Uyên lập tức lưu loát đổi tên

"Y đồng học thì ôn nhu, cậu thì như nữ thổ phỉ hung hãn, cẩn thận về sau cô ấy không để ý tới cậu nữa."

"Để ý thì thế nào? Không để ý thì thế nào?"

"Dù sao trong lòng cô ấy, kỳ thực tôi và người khác cũng không khác nhau."

Tả Hân Duyệt nhận ra, không phải Y Thu Thủy cố chấp, không phải Y Thu Thủy sợ hãi. Mà cô hận, là vì ở cùng nhau nhiều năm như vậy, Y Thu Thủy có thể chấp nhận cô xuất hiện trong cuộc sống, chấp nhận nhận cô trở thành tình nhân, nhưng lại không tin tưởng Tả Hân Duyệt cô!

Trên đời này tình yêu có trăm ngàn loại, có loại có thể nắm tay nhau đến già, có loại ngay trên đường liền kết thúc, nhưng là, người khác như thế, không có nghĩa Tả Hân Duyệt cũng thế. Vì sao Y Thu Thủy ngay cả một chút dũng khí đi ra cũng không có, để rồi trực tiếp đem cô cự tuyệt ngoài cửa?

Tả Hân Duyệt đối với Y Thu Thủy vừa yêu lại vừa hận, vừa giận lại vừa thương, cô sợ nàng đau lòng, cho nên quả thực rất khó xử, không thể xuống tay.

Rất thất bại, Y Thu Thủy, em cái đồ mèo hư, trời sinh ra để làm vật xung khắc của chị sao?

Mười tám năm đối Y Thu Thủy mà nói không mảy may gì sao? Tả Hân Duyệt cô không đáng tín nhiệm như vậy? Cô tức giận, cô rõ ràng tức giận muốn chết, bất luận nhìn cái gì cũng thấy không thuận mắt. Nhưng cố tình, nàng lại có thể tiếp tục sống vui vẻ, nét mặt toả sáng, giống như việc cãi nhau, người để ý chỉ có cô mà thôi.

Mỗi lần nhìn khuôn mặt nàng một chút cũng không có cảm giác chịu ảnh hưởng, Tả Hân Duyệt liền cảm thấy một cỗ lửa từ đáy lòng xông lên, thầm nghĩ phát giận.

Hiện tại người trong công ty nhìn đến Tả Hân Duyệt cô, tựa như gặp phải quỷ.

"Nếu nói được thoải mái như vậy, cậu sẽ không ngồi đây uống rượu giải sầu."

Lí Nhu Uyên lay động ly rượu nâu, nhìn nó mềm mại phát quang

"Rượu giải sầu nhưng lại càng sầu. Không bằng đi tìm cô ấy giải quyết đi."

"Vấn đề của chúng tôi đang bế tắc, giải quyết không được."

Vấn đề của các nàng, chính là bởi vì Y Thu Thủy không tin tưởng, không phải không tin tưởng cô, mà là không tin tưởng tình yêu, không tin tưởng hôn nhân. Tả Hân Duyệt vốn cho rằng ở cùng nhau mười tám năm, nàng sẽ thực sự hiểu mình, biết mình đối với những kẻ khác bất đồng. Nhưng cho đến hôm nay, cô mới biết, thì ra cô đã tự đề cao chính mình.

Mà một điểm khác làm cho trái tim Tả Hân Duyệt băng giá cùng tức giận, chính là Y Thu Thủy kỳ thực, không đủ thương cô.

Nếu yêu, thì mười tám năm cảm tình, còn chưa đủ làm nàng có cảm giác an toàn? Tính cách của Tả Hân Duyệt cô, nàng hiểu rõ như vậy, trừ bỏ nàng, cô cho tới bây giờ đều không liếc mắt tới một ai khác, nàng có cái gì phải lo lắng?

"Tôi thấy Y đồng học rất ôn nhu, nói chuyện tốt lắm, làm gì không giải quyết được, khẳng định là cậu lại không nói đạo lý."

Lí Nhu Uyên quen Tả Hân Duyệt ở đại học, tự nhiên cũng quen Y Thu Thủy, các nàng cãi nhau, khẳng định lỗi ở Tả Hân Duyệt, ai bảo tính tình cô ta quá thối

"Ôn nhu?"

Tả Hân Duyệt châm chọc cười lặp lại hai chữ này, trong đầu đột nhiên nhớ lại vô số lần bọn họ cãi nhau, Y Thu Thủy vừa cắn lại vừa đánh, vừa quăng lại vừa ném..rõ ràng rất giống một nữ nhân chanh chua không đáng yêu, nhưng vì sao trong đầu cô, mỗi khi nhớ lại sẽ cảm thấy bộ dáng đó thật đáng yêu hơn.. hơn nữa cũng xinh đẹp đến không thể hiểu nổi.

Thật sự đã trúng độc quá nặng, Tả Hân Duyệt đột nhiên nghĩ

"Đương nhiên, Y đồng học tính tình rất tốt ...Uy, Duyệt, cậu đi đâu, tôi chưa nói xong mà." Lí Nhu Uyên bị chị em tốt đột nhiên đứng lên làm cho phát hoảng, còn tưởng rằng Tả Hân Duyệt muốn đánh cô ta, kết quả nhìn người trực tiếp đi ra ngoài quán bar, liền lớn tiếng kêu. Nhưng mà kêu thì được gì, đi còn nhanh hơn phi.

"Uy, Tả tiểu thư cậu phải để lại tiền chứ, uống nhiều rượu như vậy, bó tiền lớn này tôi làm sao đây..."

Thật sự là hảo tâm bị sét đánh, cô ta hơn nửa đêm không được ngủ rốt cuộc là vì cái gì a.

Lí Nhu Uyên nhìn những chai rượu uống đến một nửa, ngẫm lại cảm thấy không cam lòng

"Không biết rượu có thể đóng mang về?"

Thanh âm chuông cửa dồn dập đánh thức người đang ngủ say, ở thời điểm này còn lấy phương thức bá đạo như vậy ấn chuông cửa nhà nàng, trừ bỏ Tả Hân Duyệt ra, chắc có lẽ không còn ai. Y Thu Thủy từ trên giường đứng lên, đè nén cảm xúc, đi ra ngoài mở cửa.

Tả Hân Duyệt đã nghĩ rất nhiều lần về tình huống cùng Y Thu Thủy một mình gặp mặt, có lẽ nàng sẽ tức giận, có lẽ nàng có chút hối hận, cũng có lẽ nàng sẽ lãnh đạm, nhưng chưa từng nghĩ tới Y Thu Thủy hoàn toàn ăn ngon ngủ ngon, làn da trắng trẻo hồng hào, xinh đẹp động lòng không khác bình thường.

Không, vẫn khác, nàng đẹp hơn.

Bất công! Tả Hân Duyệt sao có thể vô dụng đứng cửa ngây ngốc nhìn nàng! Nhìn Y Thu Thủy một chút cũng không vì chiến tranh lạnh mà ảnh hưởng, thật sự vô cùng chọc giận cô

"Y Thu Thủy, em cái đồ mèo hư đáng giận!" Tả Hân Duyệt đẩy người kia áp trên tường, oán hận hôn môi.

Y Thu Thủy ở trong lòng Tả Hân Duyệt liều mình giãy dụa nhưng miệng lưỡi của cô lại như trả thù, ác liệt hung hăng, vừa hôn lại vừa cắn, làm nàng đau sắp không thở nổi.

Cắn Tả Hân Duyệt, cắn đến đổ máu đều không hữu dụng, cô cố chấp chịu đau, chảy máu cũng không để ý, mùi máu tanh chỉ biết càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hỗn tơ máu cùng nước bọt chảy ra từ chỗ hai người giao triền, lưỡi mυ'ŧ lưỡi, mang theo tiếng vang ái muội.

Chính là một cái hôn mà thôi, lại không chỉ là một cái hôn, nàng cảm nhận được Tả Hân Duyệt điên cuồng, cô tức giận, cô yêu thương, còn có hận thù... tất cả cùng nhau làm lòng nàng cũng đau theo.

Tới tận khi nàng bị Tả Hân Duyệt hôn đến không còn dưỡng khí, người kia mới tâm không cam tình không nguyện buông ra, nhìn nàng liều mạng thở, đôi má diễm hồng, Tả Hân Duyệt mới cảm thấy mây đen trong lòng chút chút tản đi.

Tả Hân Duyệt nhẹ nhàng sờ bờ môi bị chính cô hôn đến sưng đỏ

"Y Thu Thủy, xem ra lần chiến tranh lạnh này, người chịu ảnh hưởng chỉ có một mình chị. Em vĩnh viễn đều không đáng ngại "

Cô hừ nhẹ, hạ giọng lạnh lùng

"Đối với em mà nói, chị rốt cuộc là cái gì?"

Đây mới là điều cô chú ý nhất. Đối với nàng, Tả Hân Duyệt cô rốt cuộc là cái gì?

----------