Dạ Hàn đúng là như vậy, không sai mà…., bình thường ở trước mặt người khác liền giả bộ lạnh nhạt, không yêu không ghét ngay cả đối với cha mẹ Vân Vũ hi nàng cũng khách khí mà xa lánh, trừ Vân Vũ Hi ra.
"Đó là bởi vì là em muốn cha mẹ nhận nuôi Hàn, Hàn cảm thấy em có ơn với Hàn."
Dạ Hàn dùng ánh mắt kiểu không thể tưởng tưởng nổi mà nhìn Vân Vũ Hi: "Em nghĩ chúng ta đang sống ở cổ đại sao? Tôi muốn lấy thân báo đáp em?" Hơn nữa Đại tiểu thư vốn sinh ra ở nước Mỹ, lớn lên ở đó sao lại có ý nghĩ này?
"Vậy Hàn. . . . . ."
"Tôi đồng ý ở bên cạnh em, cùng em tới Pháp, học Tài chính đều không phải vì em. Mà vì chính tôi."
"Chỉ vì chính Hàn?" Vân Vũ Hj không hiểu, rõ ràng tất cả vì cô yêu cầu mà.
"Đúng, bởi vì tôi muốn sống cùng em, muốn chăm sóc cho em, mà đơn giản nhất cũng vì, tôi….." Dạ Hàn bỗng nhiên trầm mặc, khuôn mặt bỗng hơi hồng.
Vân Vũ Hi đột nhiên hiểu Dạ Hàn định nói gì tiếp theo, không hiểu vì sao lại thấy có chút xấu hổ. Trời à! Vân Vũ Hi từ nhỏ đến lớn, tình cảnh như vậy gặp quá nhiều nhưng cho tới hôm nay mới biết cảm thấy xấu hổ.
Nhưng nhiều người như thế thì thế nào? Những người đó không phải là Dạ Hàn, không phải là người cô yêu.
Mà bây giờ ở trước mặt cô, Dạ Hàn là người cô yêu, cô mong đợi, cô xấu hổ là điều bình thường. Ngước mắt nhìn Dạ Hàn, không nóng lòng, không thúc giục.
Dạ Hàn kìm nén không được, khuôn mặt trắng noãn càng ngày càng hồng, rất xinh đẹp đáng yêu, nhiều lần mở miệng ra, rốt cuộc…… "Tôi….yêu em!"
Trong nháy mắt đó, bầu trời không rực rỡ khói lửa, trái đất cũng không hủy diệt trong khoảnh khắc. Tỏ tình thẳng thắn xong, rốt cuộc Dạ Hàn nỗ lực nửa ngày cũng nói ra được. Thật ra thì dưới ánh mắt chăm chú của Vân Vũ Hi nói ra lời ấy cũng không khó lắm.
Nhưng thật ra không phải, phải khổ cực lắm, cố gắng lắm mới có thể đem tình yêu nói ra. Dạ Hàn không định nói sớm như vậy, bởi vì nàng cảm thấy mình bây giờ vẫn chưa có tư cách nói lời yêu Vân Vũ Hi.
Vân Vũ Hi dịu dàng nhìn nàng, trong mắt còn vương lại chút nước mắt sau khi khóc. Cô đưa tay vuốt ve gương mặt Dạ Hàn: "Em nghĩ ít nhất phải năm năm sau mới có cơ hội nghe Hàn nói lại." Lần đó Dạ Hàn nghĩ cô ngủ thϊếp đi, mới nhẹ nhàng nói câu kia không tính.
"Em vui vẻ sao?"
"Vui vẻ ."
"Không tức giận nữa hả ?"
"Tức giận."
"Tại sao?"
"Bởi vì ước mơ của Hàn."
Dạ Hàn mỉm cười cầm tay Vân Vũ Hi lên đưa lên môi nhẹ nhàng hôn: "Làm sao em có thể biết giấc mộng của tôi là gì? Em cũng chưa từng hỏi tôi. Coi như Kiến trúc sư là giấc mộng của tôi, vậy thì hiện tại thay đổi. Hiện tại tôi đang cố gắng thực hiện ước mơ của mình nha. Có em, rồi tương lai sẽ có con chúng ta, ước mơ như vậy mới là hạnh phúc nhất."
Vân Vũ Hi rất cảm động, thật rất cảm động, "Về kiến trúc. . . . . ."
"Có lúc thích cũng không nhất định phải đi học mới gọi là thích nha. Nếu như em nói, tôi có tài tính toán thiên phú, thầy giáo dạy toán còn muốn tương lai tôi trở thành nhà toán học vậy tôi cũng phải theo sao?"
Vân Vũ Hi bật cười: "Ông ta thật hi vọng như vậy?"
"Đúng."
Nụ cười của Vân Vũ Hi càng thêm rực rỡ.
"Thật ra thì học cái gì cũng không quan trọng, bọn họ cũng chỉ là mong muốn, không phải là mục đích. Mục đích của tôi là có thể để cho tương lai chúng ta tốt hơn như vậy là đủ rồi. Kiến trúc cũng được, tài chính cũng được, bên nào giúp tôi thành công hơn thì làm, chỉ có vậy."
Dạ Hàn giải thích như vậy hình như cũng đúng.
"Thật ra thì em vẫn một mực lo lắng, có đúng không?" Đôi mắt đen nghiêm túc nhìn Vân Vũ Hi: "Nhiều năm như vậy, trong lòng em vẫn một mực sợ, trong lòng cắn rứt vẫn nghĩ là em ép buộc tôi mới không được tự mình quyết định, đúng không?"
Vân Vũ Hi nhìn Dạ Hàn một hồi lâu, lạnh lùng nhíu mày, "Hừ, Hàn có biết bao nhiêu người muốn được bản tiểu thư đây áp bức không? Hàn có vinh hạnh này nên cảm kích em mới đúng."
Dạ Hàn cười, đây mới là Vân Vũ Hi quen thuộc của nàng, cúi đâu hôn lên trán cô: "Dạ, cảm ơn Nữ Vương bệ hạ đã cho thần đặc ân này, thần nhất định sẽ cố gắng quý trọng."
Vân Vũ Hi trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng hỏi nhỏ: "Hàn ở bên cạnh em chỉ vì là muốn thôi, đúng không?"
"Đúng vậy, bởi vì tôi muốn, sau đó vừa lúc em lại muốn cầu xin nên tôi thuận theo mà làm thôi."
Vân Vũ Hi im lặng trừng mắt nhìn Dạ Hàn, thật ra Dạ Hàn và Vân Quân Nghị mới là anh em đúng không? Cùng thâm hiểm như vậy, mà quan trọng là vẫn một mực giả làm tiểu bạch thỏ.
Bực mình.
"Xin hỏi Đại tiểu thư, tôi có thể học tài chính không?
"Hừ, tùy Hàn muốn học gì thì học, sao phải hỏi em."
"Tôi sẽ cố gắng sớm tốt nghiệp, sau đó chúng ta có thể kết hôn."
"Hàn không nhanh lên thử xem?"
Uy hϊếp thật đúng là Vân Vũ Hi nhưng mà Dạ Hàn nàng thích.
"Thật tốt, có em, có tôi, còn sẽ có con của chúng ta." Trong mắt của Dạ Hàn tràn đầy mong đợi, "Thật hy vọng có thể mau hơn một chút nữa."
"Chúng ta có thể sao?" Vân Vũ Hi ghé vào ngực Dạ Hàn
"Công nghệ bây giờ rất phát triển hai người phụ nữ muốn có con với nhau cũng không phải khó" Dạ Hàn mỉm cười ánh mắt tràn ngập hạnh phúc trong đầu vẽ lên viễn cảnh tương lai
Con, con….Vân Vũ Hi cảm thấy gương mặt có chút nóng lên, đẩy mạnh nàng: "Còn không mau làm bữa sáng, Hàn muốn em chết đói sao?" Mắng rất có khí thế.
"Được." Dạ Hàn ấn xuống môi Vân Vũ Hi một cái hôn: "Em đi rửa mặt, tôi sẽ xong ngay đây." Dạ Hàn đứng dậy đi nhanh ra ngoài.
"Rửa mặt, tại sao lại rửa mặt? Em rõ ràng đã tắm rồi." Vân Vũ Hi nghi ngờ xoay người, thấy mình trong gương.
"A a a!!!! Dạ Hàn, cái đồ đại ma đầu láo toét này, em muốn gϊếŧ Hàn!!!!!!" Trên tay Dạ Hàn toàn là bột mỳ, sau đó còn ôm cô, còn lau nước mắt cho cô. Hiện giờ cái mặt của cô, mặt của cô!
Dạ Hàn cười vui vẻ, đi nhanh đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, tiếng chuông điện thoại vang lên cũng không cắt đứt được tâm trạng tốt của nàng, vui vẻ nhận điện thoại.
"Là tôi."
"Vâng."
"Nó thế nào?"
"Đã không sao."
Đối phương trầm mặc.
Dạ Hàn rất chậm chạp nói: "Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy như vậy."
Lần này đối phương trầm mặc lâu hơn, ước chừng năm phút sau, Dạ Hàn cho là hắn đã cúp máy, đang định tắt máy thì đột nhiên bên kia nhẹ nhàng thở dài: "Tôi cũng chưa từng thấy nó như vậy, ngay cả lúc nhỏ cũng không khóc như vậy. Dạ Hàn, em gái tôi đúng là yêu cô rồi, cho nên cô nên hiểu là cô phải bỏ ra giá cao như thế nào mới có được phần thật lòng này chứ?"
Nàng hiểu được, làm sao có thể không hiểu, quá rõ ràng. Nhưng mà…….