Tiêu Chiến chạy ra ngoài, liền nhìn thấy Vương Nhất Bác lúc này đã nằm hẳn xuống dưới ghế rồi, anh đến lay người y, thế nhưng Vương Nhất Bác không tỉnh dậy, anh hốt hoảng sờ sờ lên trán y, nóng đến dọa người.
Lúc này ngoài cảm giác đau lòng Tiêu Chiến còn cảm thấy tức giận, liên tục phơi nắng suốt mấy tiếng đồng hồ, không bị say nắng mới là lạ, cả người nóng hầm hập như thế này, chỉ biết tự hành hạ mình rồi làm khổ người khác là giỏi.
Lấy hết sức lực của mình, Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác ngồi dậy, lấy tay y choàng qua cổ anh, sau đó khó khăn từng bước dìu y vào nhà.
Tiêu Chiến đặt Vương Nhất Bác xuống sofa phòng khách, sau đó cúi người thở dốc, bình thường dìu Vương Nhất Bác đã không chịu nổi, bây giờ anh đang mang thai lại càng mệt mỏi hơn.
Nhìn khuôn mặt đỏ rực của Vương Nhất Bác, trong lòng Tiêu Chiến nhói lên, anh run run gỡ bỏ hai ba cúc áo của y để y dễ chịu hơn, sau đó vào trong lấy khăn lạnh lau cho y, Tiêu Chiến không biết làm như vậy có đúng không, chỉ là bây giờ anh rối quá cũng chẳng biết làm gì.
Ngồi ở ngoài trời nắng mấy tiếng đồng hồ làm Vương Nhất Bác mất nước, đôi môi y khô khốc, Tiêu Chiến lấy nước đưa đến bên miệng y, nhưng môi Vương Nhất Bác cứ dính chặt vào nhau, Tiêu Chiến cắn môi, sau đó hớp một ngụm nước cúi xuống truyền vào miệng y, liên tục vài lần như vậy y mới uống hết một cốc nước.
Tiêu Chiến không bật máy lạnh, mà mở cửa sổ cho gió thổi vào, sau đó anh chạy vào trong tìm cây quạt cầm tay, rồi ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác quạt nhè nhẹ cho y.
Một lúc sau, anh lại chạy đi đổi nước khác lau cho y, nhìn thấy khuôn mặt Vương Nhất Bác đã bớt đỏ, thân nhiệt cũng từ từ hạ xuống, anh thở phào, liền đứng dậy đi vào bếp nấu cháo.
-----
Gần một tiếng sau, Vương Nhất Bác mới mơ màng tỉnh dậy, cả người y mát lạnh dễ chịu, nhưng đầu lại đau âm ĩ, y chống tay ngồi dậy, sau đó nhìn xuống dưới, phát hiện cúc áo mình mở toang ra, Vương Nhất Bác trợn mắt, sau đột nhiên lại thành ra thế này.
Y ũ rũ xoa đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn một chút, đây.. đây chẳng phải là nhà của Tiêu Chiến sao, như thế nào mà y lại vào đây được nhỉ, Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ, không lẽ là anh đưa y vào, nhưng mà làm sao chuyện đó có thể xảy ra được chứ.
Tiêu Chiến lúc này đang ở trong bếp canh nồi cháo, anh lại sợ nó khét lần nữa nên chẳng dám đi ra ngoài, ngồi đợi thêm một lát, anh tắt bếp, sau đó đi ra ngoài thì nhìn thấy Vương Nhất Bác đã tỉnh dậy.
"Tỉnh rồi à?" - anh hỏi, rồi ngồi xuống ghế đối diện với Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác giật mình, vừa lắc đầu vừa xua tay liên tục: "Chiến ca, em.. em không biết làm sao em lại vào đấy được, nhưng mà.. nhưng mà em không cố ý đâu"
Tiêu Chiến gật gật đầu, không nhắc gì đến chuyện lúc nãy: "Ừm, tỉnh rồi thì vào trong rửa mặt đi, tôi có nấu cháo cho cậu" - sau đó đứng dậy vào trong bếp.
Vương Nhất Bác vẫn còn ngơ ngác ngồi tại chỗ, Tiêu Chiến nói nấu cháo cho y, Tiêu Chiến là đang quan tâm y đúng không, Vương Nhất Bác cười khúc khích, trong phút chốc liền cảm thấy mình phơi nắng gần 5 tiếng đồng hồ, tất cả đều đáng giá.
Vương Nhất Bác lập tức chạy như bay vào trong WC rửa mặt, xong xuôi y mở cửa ra ngoài, phủi phủi quần áo, nghiêm chỉnh lại bước vào trong nhà bếp, lúc này Tiêu Chiến đã đặt một nồi cháo nghi ngút khói lên bàn, mùi thơm làm bụng y sôi sục lên.
Thấy Tiêu Chiến chuẩn bị ngồi xuống, y nhanh chóng chạy đến kéo ghế cho anh, định ngồi xuống bên cạnh thì Tiêu Chiến liếc mắt chỉ chỉ sang ghế đối diện, Vương Nhất Bác lủi thủi đi qua ngồi xuống.
Tiêu Chiến đặt một bát cháo lớn trước mặt y, sau đó nói: "Là cháo tôi tự nấu, cho nên cũng không ngon như những nhà hàng lớn, uỷ khuất chủ tịch Vương rồi"
Vương Nhất Bác vừa ăn vào một muỗng cháo, lập tức ho sặc sụa, y vội xua tay: "Không đâu, không đâu, cháo ngon lắm, là cháo ngon nhất em từng ăn"
Tiêu Chiến không nhìn Vương Nhất Bác, cúi đầu ăn cháo, "ừm" nhẹ một tiếng.
Một lúc sau, lúc này Tiêu Chiến đã ăn xong, đang ngồi trên ghế đọc sách kiến thức lần đầu mang thai, mặc dù đã mang thai bốn tháng nhưng còn nhiều điều anh vẫn chưa hiểu lắm, cho nên mỗi lúc rảnh rỗi anh thường đem ra đọc, vừa nghiên cứu vừa gϊếŧ thời gian, anh cũng không ngại có Vương Nhất Bác ở đây, y đều biết cả rồi cho nên không cần phải giấu nữa.
Nếu như bình thường Vương Nhất Bác đã sớm ăn xong từ lâu, nhưng y luyến tiếc cảm giác ở bên cạnh Tiêu Chiến, nên cứ chần chừ, đến khi Tiêu Chiến đọc gần phân nửa cuốn sách y mới thực sự ăn xong.
Tiêu Chiến liếc mắt liền nhìn thấy, anh bỏ cuốn sách trên tay xuống: "Ăn xong rồi à, cũng trễ rồi, cậu cũng nên về nhà thôi"
Vương Nhất Bác im lặng một chút, y đang muốn tìm một lý do để được gần anh thêm chút nữa, y nghĩ nghĩ, sau đó lắp bắp: "Sao, sao như vậy được, để em.. em rửa bát đã, dù sao cũng đã làm phiền anh nhiều như vậy rồi"
"Để đó đi, một lát tôi tự rửa cũng được, không cần phiền cậu"
"Không, không, để em làm cho" - sau đó xoắn tay áo lên, gấp gáp đem chén dĩa dơ để trên bồn rửa bát.
Tiêu Chiến nhìn nhìn, rồi cũng mặc kệ, cả ngày hôm nay bận rộn, anh cũng đang mệt mỏi, ngồi thêm một lát, anh liền đứng dậy, bỏ lại Vương Nhất Bác đang cắm cúi rửa bát, mở cửa ra xích đu ngoài hành lang hóng mát.
Hơn nửa tiếng sau Vương Nhất Bác mới rửa xong đống chén dĩa trong bếp, lần này khó khăn hơn một chút vì y cứ cố gắng làm thật nhanh để đi ra ngoài với anh, cho nên mấy cái dĩa cứ trơn trượt, suýt chút nữa đã rơi xuống vỡ nát.
Vương Nhất Bác lau tay sạch sẽ, sau đó đi ra ngoài phòng khách, nhỏ giọng gọi "Chiến ca", nhưng không thấy anh đâu cả, y mở cửa ra ngoài nhìn, liền thấy Tiêu Chiến đang ngả người ngồi trên xích đu, đung đưa hai chân thon dài của mình.
Vương Nhất Bác ngắm nhìn anh đến thất thần, hai tay anh đặt trên bụng, ngửa đầu nhìn ngôi sao trên trời, đôi lúc không biết anh đang suy nghĩ điều gì, bỗng cười rộ lên, lộ ra hai chiếc răng thỏ đáng yêu, Vương Nhất Bác thề, đây là hình ảnh đẹp nhất y được trông thấy kể từ lúc y sinh ra đến giờ.
Tiêu Chiến cảm nhận có ánh mắt nóng rực nhìn mình, anh quay đầu tìm kiếm, liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đứng ở cửa nhìn anh, Tiêu Chiến thu hồi nụ cười trên môi lại, đứng dậy bước đến chỗ của y.
Vương Nhất Bác nhìn thấy anh tới gần, y mỉm cười: "Chiến ca, cám ơn anh, vì.. vì ngày hôm nay"
Tiêu Chiến cười cười lắc đầu: "Không có chuyện gì, nếu có người khác bất tỉnh trước cửa nhà tôi, tôi cũng làm như vậy thôi, là chuyện nên làm mà"
Vương Nhất Bác bỗng chốc cảm thấy cơ thể cứng đờ, sau đó cười gượng gạo, đúng rồi, Tiêu Chiến giúp y là bởi vì y ngất trước cửa nhà anh, sao y có thể nghĩ đến chuyện anh tha thứ cho y dễ dàng như vậy.
Vương Nhất Bác lưu luyến nhìn Tiêu Chiến thêm một chút: "Vậy em về nhà đây, anh nghỉ sớm đi, còn có, ngủ ngon.. Chiến ca" - sau đó xoay người bước ra ngoài.
Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng của Vương Nhất Bác dần dần biến mất trong bóng tối, anh thở dài, sau đó nói khẽ: "Ừm.. ngủ ngon"