Sáng hôm sau, hơn 7 giờ sáng Tiêu Chiến mới tỉnh dậy, gần đây cảm giác mệt mỏi càng rõ rệt, anh ngủ nhiều hơn bình thường, bất cứ ở đâu, bất cứ chỗ nào cũng đều ngủ được, cũng không thể trách Tiêu Chiến quá lười, bởi vì dạo gần đây đứa bé cứ thích hành ba ba nó.
Thời gian trước anh còn cảm thấy may mắn vì không còn cảm thấy buồn nôn nữa, nhưng bây giờ đứa nhỏ được bốn tháng hầu như ngày nào anh cũng muốn nôn, có hôm vào nửa đêm giật mình tỉnh giấc lại có cảm giác buồn nôn làm anh ngồi dậy gật gù ôm bồn cầu, bởi vì quá buồn ngủ, hai mí mắt cứ dính vào nhau làm anh vừa nôn vừa tủi thân bật khóc.
Tiêu Chiến uể oải ngồi dậy xoa cần cổ, sau đó rót một cốc nước uống, rồi bước xuống giường vào WC.
Hơn nửa tiếng sau anh ra ngoài, vừa bước xuống phòng khách thì đã nghe tiếng của Chu Tán Cẩm, Tiêu Chiến bật cười, chỉ cần Lưu Hải Khoan đi làm là Chu Tán Cẩm sẽ sang nhà anh ngay.
Tiêu Chiến đi ra mở cửa, Chu Tán Cẩm không vào trong mà chạy ra ngoài vườn, ngồi trên xích đu lắc lư.
Tiêu Chiến vào nhà, đứng trong bếp hỏi vọng ra: "Cậu đã ăn sáng chưa, có muốn ăn cùng tôi không, hôm nay tôi nấu cháo yến mạch này"
Chu Tán Cẩm lắc đầu: "Không cần, sáng nay tôi đã ăn với A Khoan rồi, mà cậu lại ăn cháo nữa đấy à, mặc dù cháo yến mạch rất tốt đối với cậu, nhưng mà cậu phải bổ sung những thức ăn đầy đủ chất dinh dưỡng khác nữa chứ"
Tiêu Chiến mỉm cười: "Biết làm sao được, gần đây nhóc con này cứ thích hành ba nó, làm tôi không ăn được gì, tối hôm qua cũng không biết làm sao lại quơ tay múa chân loạn xạ làm tôi không ngủ được, yên lặng được một chút thì tôi lại buồn nôn, cho nên cả đêm đều không ngủ ngon"
Chu Tán Cẩm bâng quơ nói một câu trêu đùa: "Chắc cậu lại nhớ đến bố đứa nhỏ rồi chứ gì, A Khoan nói với tôi cảm xúc của cậu sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến đứa nhỏ nha"
Tiêu Chiến bỗng khựng lại, mặc dù rất muốn phản bác nhưng lời Chu Tán Cẩm nói đều đúng, dạo gần đây anh rất thường xuyên nhớ đến Vương Nhất Bác, lúc đứa nhỏ đá nhẹ bụng anh hay lúc hành anh nôn đến chết đi sống lại, không có phút giây nào anh không nhớ đến y, Tiêu Chiến cảm thấy bản thân có chút mềm yếu rồi.
"Mà này, cậu biết gì không, cách vách nhà cậu vừa có người mới chuyển đến đấy, nghe đâu là một nam nhân nha"
Tiêu Chiến nghe xong lập tức đưa mắt nhìn sang bên cạnh, này là bên cạnh nhà anh, chuyển đến khi nào sao anh không biết mà Chu Tán Cẩm lại biết nhỉ?
Anh đưa đầu ra ngoài cửa sổ, híp mắt nhìn cậu: "Này, Chu Tán Cẩm, rốt cuộc là có chuyện gì mà cậu không biết không?"
Chu Tán Cẩm lập tức cười ha hả, đều không phải là cậu nhiều chuyện, nhưng mà tình báo của cậu xung quanh đây không ít đâu, muốn biết là được ngay.
Tiêu Chiến nhìn cậu ngồi trên xích đu đung đưa hai chân, cũng không nói nữa lập tức yên yên lặng lặng nấu cháo, anh còn chưa muốn nó khét nữa đâu.
Một lúc sau, điện thoại của Chu Tán Cẩm vang lên, nghe xong liền đứng dậy tạm biệt Tiêu Chiến, bảo là Lưu Hải Khoan quên đồ, cần cậu mang tới, Tiêu Chiến vặn nhỏ bếp lửa rồi đi ra ngoài mở cửa cho cậu.
Nhìn bóng người nhỏ nhắn chạy đi, Tiêu Chiến cười cười, cúi đầu vừa định đóng cửa thì nghe tiếng nói của ai đó.
"Xin chào, tôi là hàng xóm mới vừa chuyển đến hôm qua"
Tiêu Chiến cảm thấy giọng nói nghe có chút quen, anh theo quán tính ngẩng đầu lên: "Xin chào, tôi là Tiêu.." - chưa nói hết câu hai mắt đã mở to.
Khóe miệng Vương Nhất Bác cong lên: "Chiến ca"
Chụp chìa khoá trên tay Tiêu Chiến đột ngột rơi xuống, Vương Nhất Bác cúi người nhặt lên cho anh, nhìn vẻ mặt mong chờ của y, Tiêu Chiến không hiểu sao lại mở cửa cho y vào nhà.
Tiêu Chiến ngồi xuống rót nước cho Vương Nhất Bác, sau đó nhìn y: "Chủ tịch, à không.. Vương Nhất Bác, vậy người hôm qua mới chuyển tới đây là cậu sao, cậu mới kết hôn không bao lâu, không ở nhà tận hưởng tân hôn của mình, lại chạy đến đây làm gì?"
Vương Nhất Bác nhìn anh: "Chiến ca, gần đây anh sống có tốt không?"
"Ừm, rất tốt, vậy còn cậu, cậu với Vu Bân kết hôn rồi, hai người hạnh phúc chứ?"
"Cậu ấy bây giờ đang rất hạnh phúc" - là hạnh phúc với Uông Trác Thành.
Tiêu Chiến bỗng thấy trong lòng nhói lên một chút, anh cười cười: "Vậy sao, nhưng cậu ấy hạnh phúc thì cậu phải ở bên cạnh chứ, sao lại đến đây làm gì, hai người mới kết hôn không bao lâu mà"
Vương Nhất Bác ban đầu vốn dự định sẽ từ từ theo đuổi anh, nhưng không ngờ gặp anh rồi, y lại không kìm chế được mà quên mất kế hoạch ban đầu: "Chiến ca, thật ra em đến đây là muốn.. muốn theo đuổi anh"
Tiêu Chiến giật mình, nói lớn: "Vương Nhất Bác, cậu điên rồi sao, cậu là người đã kết hôn rồi, cậu có biết mình đang nói gì không?"
Vương Nhất Bác chỉ vì quá nóng lòng muốn gặp Tiêu Chiến, không ngờ gặp anh rồi những lời y đã chuẩn bị từ trước đều quên mất không còn một mảnh, cho nên y quyết định nói ra tất cả với anh.
"Chiến ca, thật ra em không có kết hôn với Vu Bân, là cậu ấy nhờ em đóng kịch lừa Uông Trác Thành, lúc đó bởi vì cậu ấy khó xử, không còn cách nào khác nên em đành đồng ý, nhưng mà Chiến ca, em yêu anh, người em yêu là anh"
Nhìn Tiêu Chiến im lặng không nói lời nào, Vương Nhất Bác gấp gáp:
"Chiến ca, xin anh hãy tin em, em không cố ý lừa anh, cho dù em nhận ra tình cảm của mình quá trễ, nhưng mà.. nhưng mà, bây giờ em đã hiểu rõ tình cảm của chính mình, em yêu anh, càng không muốn làm anh đau lòng, Chiến ca, anh cũng yêu em mà phải không, xin anh cho em cơ hội, bù đắp cho anh"
Tiêu Chiến không tin nhìn y: "Vương Nhất Bác, cậu cũng biết tôi yêu cậu sao, tôi yêu cậu 4 năm, trong 4 năm nhìn cậu yêu người khác, sau đó nhìn hai người kết hôn, tôi yêu cậu thì sao, cậu có thể xem thường tình cảm của tôi, xem tình cảm của tôi không bằng một lời của Vu Bân nói ra hay sao? Cậu nói cậu yêu tôi thì bắt buộc tôi phải tin sao? Cậu xem tôi là đứa trẻ ba tuổi hả? Vương Nhất Bác, tôi đang sống rất yên ổn, cậu hãy quay về đi"
"Chiến ca, đừng như vậy mà, đều là lỗi của em, xin anh để cho em bù đắp cho anh và.. con"
Tiêu Chiến lập tức hoảng sợ nhìn Vương Nhất Bác, sau đó anh giả vờ bình tĩnh như không có chuyện gì: "Con? Cậu nói con là có ý gì? Tôi là đàn ông, làm sao lại có con? Cậu đừng nói những chuyện vô nghĩa nữa"
"Chiến ca, đêm đó.. em biết xảy ra chuyện gì, cũng biết anh đang mang thai con của chúng ta, xin anh cho em một cơ hội được không, để cho con chúng ta có cả bố và ba"
Nghe lời Vương Nhất Bác vừa nói ra, hai mắt Tiêu Chiến đỏ hồng, không kìm chế nổi, nước mắt cũng rơi xuống: "Cậu cũng biết sao, cậu cũng biết bản thân đã làm gì với tôi sao, cậu cũng biết chuyện tôi yêu cậu, cậu đều biết tất cả nhưng lại xem như không có chuyện gì, tôi ngốc lắm đúng không. Vương Nhất Bác, rốt cuộc tôi phải làm gì đây, tôi chịu đau khổ bấy nhiêu đó còn chưa đủ sao? Tôi không đáng được trân trọng sao? Đem tình cảm của tôi ra chơi đùa là vì tôi xứng đáng phải bị như vậy đúng không? Đều là lỗi của tôi hết phải không? Vương Nhất Bác, tôi mệt mỏi quá rồi, cậu về đi"
"Chiến ca.."
"Tôi nói cậu ra ngoài, cút đi, cậu cút đi cho tôi" - bỗng nhiên bụng bị động, anh ôm bụng rên lên: "A.."
Vương Nhất Bác hốt hoảng định đưa tay đỡ anh nhưng lại không dám: "Chiến ca, anh không sao chứ, em sẽ ra ngoài ngay, anh.. anh đừng kích động, cẩn thận đứa nhỏ" - y lưu luyến nhìn anh chốc lát, sau đó rời đi.
Tiêu Chiến ngả người ra sofa, nước mắt chảy dài..