Suốt đọc đường đi, Uông Trác Thành không ngừng nắm tay Vu Bân, cái nắm tay của hắn làm bức tường thành trong lòng cậu đổ nát, từ ngày cậu rời đi hắn, suốt 4 năm, mỗi ngày cậu đều xây lên một viên gạch, để bản thân phải mạnh mẽ, để không phải mềm lòng nếu như gặp lại hắn, không ngờ chỉ trong tích tắc lại sụp đổ khiến công sức 4 năm qua đều đổ sông đổ biển.
Xe chạy đến bệnh viện, Uông Trác Thành vẫn không buông tay cậu, hắn mở cửa ngoài sau đó đỡ cậu ra, Vu Bân cũng nắm chặt tay Uông Trác Thành, hai người cùng nhau chạy vào khu vực cấp cứu.
Đến nơi, Vương Nhất Bác vẫn ngồi trên hàng ghế đó chờ đợi, thấy Uông Trác Thành nắm tay Vu Bân, y bất ngờ chốc lát rồi gật gật đầu:
"Bác sĩ đang đợi ở trong, mau lên đi"
Uông Trác Thành lúc này mới buông tay Vu Bân ra, hắn do dự một chút, sau đó ôm cậu hôn nhẹ lên trán, thì thầm: "Chờ anh.."
Vu Bân đưa tay lau nước mắt, gật gật đầu.
Vương Nhất Bác đỡ Vu Bân ngồi xuống ghế, hỏi cậu: "Nói ra hết mọi chuyện rồi sao?"
"Ừm"
"Vậy lễ kết hôn ngày mai hủy bỏ đi, chúng ta cũng không cần phải diễn kịch nữa, Vu Bân.. lần này cậu quyết định tha thứ cho hắn rồi sao?"
Vu Bân im lặng không nói.
"Được rồi, vậy tôi không hỏi nữa, quyết định nằm ở cậu, Vu Bân.. tôi tin tưởng cậu, đừng để bản thân bị tổn thương lần nữa"
Vu Bân nhìn Vương Nhất Bác, sau đó cúi đầu, nhẹ giọng: "Nhất Bác, thật sự cám ơn cậu"
Vương Nhất Bác vỗ vai Vu Bân: "Gì chứ, chúng ta là bạn bè mà, huống hồ lúc trước.. à không, đừng nhắc nữa, nhưng mà Vu Bân, cậu có biết Tiêu Chiến ở đâu không, sáng nay tôi đến nhà thì không thấy anh ấy, lúc nãy gọi cho Phồn Tinh thì nó nói anh ấy không có đến công ty"
Vu Bân lắc đầu, sáng nay cậu đã kịp đến công ty đâu.
------
Vài tiếng đồng hồ trôi qua, tiểu Trác đã được chuyển ra phòng hồi sức, Uông Trác Thành cũng nằm bên cạnh bé con, khuôn mặt hắn trắng bệch vì phải rút nhiều máu.
Mặc dù đầu choáng váng, nhưng hắn vẫn cố ngồi dậy dựa lưng vào đầu giường nhìn con trai, mặc dù cả người thằng bé đều là vết thương, nhưng khuôn mặt có tới 7/8 phần giống hắn.
Vu Bân rót một cốc nước đặt vào tay Uông Trác Thành, nhẹ giọng: "Cám ơn anh đã cứu thằng bé"
Hắn cười cười: "Nó cũng là con trai anh mà, là chuyện anh phải làm.."
"Uông Trác Thành, mặc dù tôi rất biết ơn anh, nhưng mà.. anh quên chuyện này đi.."
Uông Trác Thành sững sờ nhìn cậu: "Bân Bân, anh.. anh xin lỗi, anh biết năm đó anh rất đáng chết, nhưng mà chỉ cần em cho anh một cơ hội, chúng ta có thể làm lại từ đầu, để cho thằng bé có cả bố và ba, được không?"
"Tôi không muốn nhắc gì về chuyện năm đó nữa, kể từ giây phút anh bắt tôi phải bỏ đi đứa nhỏ mà tôi trông mong từng ngày, tôi đã hết hi vọng rồi, tôi không biết lúc đó làm sao tôi có thể vượt qua nổi, Uông Trác Thành, lúc sinh thằng bé tôi rất khổ sở, rất đau đớn.." - nước mắt từng giọt rơi xuống.
Uông Trác Thành ôm cậu, siết chặt vào lòng: "Anh phải làm gì để em có thể tha thứ cho anh, lúc đó anh cùng lúc mất cả ba lẫn mẹ, anh không chịu nổi cú sốc này cho nên bị thù hận che mờ mắt, làm ra nhiều chuyện có lỗi với em, Bân Bân, chỉ cần em cho anh cơ hội, cho dù phải bỏ cả mạng sống này.."
Vu Bân đưa tay đặt lên môi hắn, lắc đầu, suy cho cùng thì cậu vẫn mềm lòng.
"Tôi không có lòng tin với anh sau quá nhiều chuyện xảy ra, huống hồ tôi không biết tiểu Trác có thể chấp nhận anh không"
"Không sao, anh có thể chờ, chỉ cần cho anh một cơ hội, anh có thể chứng minh cho em rằng anh đã thay đổi, có thể làm một người chồng người bố tốt"
Vu Bân không trả lời, cậu không đồng ý cũng không từ chối.
Uông Trác Thành còn thắc mắc chuyện của Vương Nhất Bác, cho nên ngập ngừng hỏi cậu: "Vậy chuyện em kết hôn với Vương Nhất Bác là như thế nào, em và anh ta.. yêu nhau thật sao?"
Vu Bân đã nói ra tất cả, cũng không muốn giấu nữa, cho nên lắc đầu: "Đó chỉ là diễn kịch, cậu ấy yêu Tiêu Chiến, vì muốn giúp tôi cho nên mới phải làm như vậy, đến ngày mai, sau khi xong lễ kết hôn, cậu ấy sẽ đến tỏ tình với Tiêu Chiến, tôi sẽ mang tiểu Trác đi"
Uông Trác Thành nghe tới chuyện Vu Bân rời đi, giật mình càng ôm chặt hơn: "Không được, không cho em và con rời xa anh, anh còn muốn bù đắp từng ấy thời gian anh không ở bên hai người" - ngừng lại một chút đột nhiên nhớ ra chuyện gì: "Nhưng không phải Tiêu Chiến rời đi rồi à, mấy hôm trước cậu ấy hẹn anh, còn bảo anh đừng đau lòng quá, phải chúc phúc cho em và Vương Nhất Bác, sau đó cậu ấy nói phải về nhà thu dọn đồ, muốn đi đâu đó thật xa"
Vu Bân trợn tròn mắt, Tiêu Chiến bỏ đi, vậy Vương Nhất Bác phải làm sao bây giờ, chắc sẽ phát điên lên mất, nhưng mà.. nói cho cùng chuyện này cũng là lỗi của cậu, nếu cậu không nhờ y, có lẽ hai người đã đến với nhau rồi.
------
Vương Nhất Bác sao khi thấy tiểu Trác đã không sao nữa, nên y nhường lại không gian riêng cho Vu Bân và Uông Trác Thành, sau đó quay về công ty.
Vương Nhất Bác đi một đường vào phòng, căn phòng không một bóng người lạnh lẽo đến lạ thường, y mệt mỏi ngồi xuống ghế, lấy phong thư kẹp ở dưới tập tài liệu lên xem, chuẩn bị xé ra thì Quách Thừa từ ngoài chạy vào, la lớn.
"Tiêu Chiến, Tiêu Chiến.."
Y lại bỏ phong thư xuống lần nữa, khó chịu lầm bầm: "Cậu ồn ào cái gì, đây là công ty của tôi, không phải quán bar"
Quách Thừa nguýt mặt: "Hừ, ai không biết là công ty, nhưng mà Tiêu Chiến mất tích rồi, tôi đến nhà tìm anh ấy nhưng không có ai cả"
Tim Vương Nhất Bác đập mạnh, nghe Quách Thừa nói y cũng lo sợ không thôi, bình thường nếu anh không đến công ty, thì chỉ có thể đi loanh quanh đâu đó rồi sẽ trở về nhà, nhưng mà hôm nay cả nhà và công ty đều không thấy đâu.
Điện thoại trong túi vang lên, là Vu Bân gọi, sợ tiểu Trác lại xảy ra chuyện gì nên y nhanh chóng nhấc máy:
"Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến bỏ đi rồi, Uông Trác Thành vừa nói với tôi, từ mấy ngày trước anh ấy đã quyết định rời khỏi, tôi nghĩ là anh ấy không chịu nổi vì chuyện hai chúng ta kết hôn với nhau, tôi xin lỗi cậu, vì chuyện của tôi mà lại làm tổn thương anh ấy, chắc anh ấy sẽ rất đau lòng.."
Điện thoại Vương Nhất Bác từ trên tay rơi tự do xuống, y bàng hoàng nhìn xuống phong thư trên bàn, rung rung cầm lấy, xé nó ra, bên trong có hai mảnh giấy.
Vương Nhất Bác chậm chạp không dám cầm lên xem, đến khi y lấy hết can đảm, lấy một trong hai mảnh giấy mở ra liền thấy trên đó viết "Đơn Từ Chức" khung tên đề là Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác nhìn mảnh giấy còn lại, là một bức thư, lo sợ trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, y nắm chặt mảnh giấy, nhắm chặt hai mắt của mình, không có dũng khí mở nó ra.