Ngoảnh Lại Ta Yêu Nhau [Bác Chiến]

Chương 22

Nụ hôn ngọt ngào này kéo dài đến khi mặt Tiêu Chiến bắt đầu đỏ lên vì thiếu dưỡng khí, Vương Nhất Bác mới lưu luyến buông ra, nhìn đôi môi anh sưng đỏ, y hài lòng cười tủm tỉm.

Vương Nhất Bác cũng không vội gọi Tiêu Chiến dậy, y cứ ngồi như vậy nhìn anh ngủ, người ta nói có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, Vương Nhất Bác vừa trải qua nụ hôn sâu với người mình yêu, lại không kìm lòng được, rướn người qua hôn chụt thêm mấy phát vào môi anh.

Qua nửa tiếng sau, Vương Nhất Bác sợ anh ngủ ngồi trên ghế quá lâu sẽ bị đau lưng, y đến gần anh, khẽ gọi:

"Tiêu Chiến, dậy nào, đến nhà anh rồi"

Tiêu Chiến ưm ưm vài tiếng, mơ màng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của Vương Nhất Bác ở cự ly gần, anh đột ngột giật mình nhảy cẩng lên, kết quả đầu lại bị trúng thành xe.

Thấy Tiêu Chiến đưa tay ôm đầu, Vương Nhất Bác cũng hốt hoảng theo anh, trong lòng xót xa:

"Sao vậy, đưa tôi xem nào, có đau lắm không, tự nhiên anh nhảy lên làm gì?"

Tiêu Chiến thấy trước mặt xoay vòng vòng, anh mếu máo: "Vậy tự nhiên cậu đến gần tôi như vậy làm gì? Làm tôi cứ tưởng.."

Vương Nhất Bác vừa thương lại vừa muốn cười: "Tưởng thế nào, không ngờ lá gan anh cũng nhỏ như thế cơ?"

"Gì mà nhỏ chứ, nhỏ cũng lớn hơn cậu" - anh nhỏ giọng, lúc trước Tiêu Chiến nghe Vu Bân kể, Vương Nhất Bác là một người cực kỳ sợ tối, lại sợ ma, lúc đó nghe xong anh còn cười lớn một hồi, Vương Nhất Bác thế mà lại sợ ma cơ.

Vương Nhất Bác đột nhiên híp mắt: "Anh nói cái gì lớn hơn tôi?"

Tiêu Chiến bĩu môi, nói nhỏ mà cũng nghe được: "Thì lá gan đó, không phải cậu cũng sợ ma sao, tôi biết nhé"

Vương Nhất Bác lúc này mới gật gù, hoá ra là chuyện y sợ ma à, y còn tưởng anh đang nói chuyện khác, bỗng nhiên Vương Nhất Bác ngớ người, sao Tiêu Chiến lại biết được chuyện y sợ ma chứ, một đại nam nhân như y sợ ma không phải chuyện quá mất mặt à, làm sao mà anh biết được?

"Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho ai biết chuyện này đâu, tôi hứa đó" - vừa nói anh vừa giơ tay lên trời.

Vương Nhất Bác bật cười: "Anh cũng đều biết rồi, người khác biết cũng không sao cả, được rồi, anh mau vào nhà đi" - ngụ ý của câu đầu chính là y chỉ cần mặt mũi với anh, với người khác thì không cần.

Tiêu Chiến mặc dù không hiểu Vương Nhất Bác nói gì, nhưng anh vẫn gật gật đầu: "Oh, vậy tôi vào trước đây, cậu lái xe cẩn thận, tạm biệt"

Tiêu Chiến đi đến trước cửa, bỗng nghe tiếng của Vương Nhất Bác:

"Tiêu Chiến, ngủ ngon" - sau đó lái xe đi.

Tiêu Chiến quay lại, nhìn theo xe của y, mỉm cười: "Ừm, cậu cũng ngủ ngon"

Tiêu Chiến mở cửa nhà, anh vào thẳng phòng ngủ, mệt mỏi ngả người xuống giường, trên tay cầm con sư tử bông, thì thầm với đứa nhỏ trong bụng mình: "Bảo bối, hôm nay ba rất vui nha, con có vui không? Sau khi con được sinh ra ba sẽ đem bé sư tử này cho con, đây có thể xem như là món quà đầu tiên của bố dành tặng cho bảo bối của ba, có thể con sẽ không biết bố là ai đâu, vì sau này.. bố sẽ có một gia đình khác, nhưng mà không sao, chỉ cần bố con hạnh phúc là được. Hôm nay bố lại chúc ba ngủ ngon này, cho nên chúng ta phải ngủ thật ngon, nhé"

-----

Sáng hôm sau Tiêu Chiến tỉnh dậy, ngồi dậy vươn vai, rồi bước xuống giường đi vào WC, anh vỗ vỗ hai tay vào mặt để tỉnh ngủ, sau đó mất 30 phút để vệ sinh cá nhân.

Tiêu Chiến vừa cầm chiếc khăn lau mái tóc ướt, vừa ra ngoài phòng bếp tìm đồ ăn, bình thường anh có thể không ăn sáng rồi đi làm luôn, nhưng bởi vì đang mang thai nên không thể bỏ bữa được.

Mặc dù như vậy Tiêu Chiến chỉ có thể ăn cháo, mấy hôm trước anh còn nói phản ứng nôn nghén vẫn còn chưa rõ, không ngờ đứa bé như ngầm khẳng định nó đã tồn tại cho nên liền hành anh nửa đêm tỉnh dậy ngồi ôm bồn cầu.

Tiêu Chiến đang định vo gạo bắt đầu nấu cháo thì nghe tiếng chuông cửa, anh lật đật chạy ra, ai lại đến tìm vào lúc sáng sớm vậy nhỉ?

Tiêu Chiến mở to hai mắt khi nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng ngoài cửa, thấy anh ra ngoài y giơ tay lên:

"Tiêu Chiến, chào buổi sáng"

"Chủ tịch, vẫn còn sớm mà, như thế nào cậu lại đến đây rồi?" - anh ngơ ngác hỏi.

"Còn không phải vì sợ anh lại chạy đi mất à" - nhìn mặt Tiêu Chiến, y bỗng nhiên cười to: "Đùa anh thôi, tôi có mang đồ ăn sáng đến cho anh này, không phải anh bị đau dạ dày sao, ăn cháo là tốt nhất"

Chỉ đợi Tiêu Chiến mở cửa, Vương Nhất Bác liền bỏ giày lên kệ, rồi đi vào trong, vô cùng tự nhiên đi đến phòng bếp, đặt túi đồ ăn lên bàn, sau đó tự mình ngồi xuống ghế.

Tiêu Chiến đã quen với chuyện Vương Nhất Bác tự nhiên như ở nhà này, anh mỉm cười rồi đi pha cafe cho y, Vương Nhất Bác ngồi nhàm chán không có chuyện gì làm, liền ngồi ngắm bóng lưng Tiêu Chiến đang cắm cúi pha cafe.

Y chống cằm, liền suy nghĩ đến lúc hai người xác định mối quan hệ, thật sự ở chung với nhau, sẽ cùng nhau ngắm bình minh hoàng hôn, mỗi buổi sáng Tiêu Chiến đều thức dậy nấu đồ ăn cho y, pha cho y một tách cafe tình yêu, buổi trưa thì cùng nhau ăn trưa, hơn nữa buổi tối còn có thể làm chút chuyện vui vẻ, Vương Nhất Bác đột nhiên bật cười khúc khích.

Pha xong cafe, Tiêu Chiến đặt tách cafe trước mặt Vương Nhất Bác, không hiểu có chuyện gì mà y lại cười vui vẻ như vậy, anh quơ tay trước mặt thế mà y cũng không nhận ra.

Anh bất đắc dĩ đành phải lay người y, Vương Nhất Bác giật mình, từ trong suy nghĩ của mình hồi hồn lại.

"Cậu đã ăn sáng chưa, có.. có muốn ăn cùng tôi luôn không? Dù sau thì nhiều như vậy một mình tôi cũng không ăn hết" - Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác vui vẻ gật đầu, không ngờ tiến độ cũng nhanh thật, y vừa mới suy nghĩ thôi thì đã được cùng anh ăn buổi sáng tình yêu rồi.

Tiêu Chiến đem thức ăn chia thành hai phần, đặt trước mặt Vương Nhất Bác một phần, sau đó ngồi đối diện y bắt đầu dùng bữa sáng.

15 phút sau, Vương Nhất Bác giành phần rửa bát sau khi đã ăn xong, Tiêu Chiến từ chối không được nên anh cũng thuận theo luôn, cho nên bây giờ trên người Vương Nhất Bác đang đeo tạp dề hình con thỏ của anh, anh thì ngồi trên ghế đọc sách, là sách nấu ăn bình thường, mấy quyển sách dành cho người đang mang thai kia anh đã giấu đi rồi.

Bỗng nhiên anh nghe tiếng chuông cửa, Tiêu Chiến bỏ quyển sách trên tay xuống, nhìn Vương Nhất Bác vẫn đang loay hoay với đống chén dĩa kia, sau đó đi ra ngoài.

Cửa mở, Tiêu Chiến chưa kịp nhìn rõ là người nào, thì đã có người nhào tới ôm chầm lấy anh:

"Tiêu Chiến, lâu quá không gặp, anh còn nhớ tôi không?"