Chương 446
Tiêu Khôn Hoằng che dấu vẻ khác thường trong mắt, anh bình tĩnh trả lời: “Cô ấy muốn tới tìm em để xin lỗi.”
Xin lỗi?
Thi Nhân lên tiếng: “Đây giống như tính cách của cô ấy, hấp ta hấp tấp.”
“Ừ, nhưng cô ấy cũng cảm thấy khó xử, thế cho nên mới bảo anh chuyển lời cho em.”
Giọng điệu của Tiêu Khôn Hoằng ôn hòa, bộ dáng nói chuyện hoàn toàn không nhìn ra là anh đang nói dối.
Tất nhiên Thi Nhân cũng không nghi ngờ gì.
Hôm nay có nhiều người như vậy, Mạc Tử Tây có việc phải làm, không có tinh lực cũng rất bình thường.
Huống hồ bây giờ cô vẫn còn chưa nguôi giận nữa.
Tác phẩm mà mình đã cố gắng làm hết nửa năm, kết quả lại bị người ta vô tình đập vỡ, còn bị nghi ngờ nhân phẩm của cô, thông qua việc học trộm tay nghề của Mạc Tử Tây nữa chứ.
Những điều này đều làm cho cô cảm thấy rất buồn bực.
Rõ ràng cô không có làm, nhưng rất nhiều người đoán chừng cũng cảm thấy cô thật sự là học trộm được thứ gì đó thông qua Mạc Tử Tây.
Tim nghẹn nghẹn.
Nhìn thấy Mạc Tử Tây, cô cũng không muốn nói gì cả, dù sao thì cô cũng biết Tử Tây không phải cố ý. Tiêu Khôn Hoằng lập tức nói sang chuyện khác: “Con đâu rồi, chơi đùa thế nào rồi?”
“Bọn chúng chơi ở bên trong rồi, còn có rất nhiều đứa nhóc của nhà người khác ở bên trong, đều rất là lễ phép, hẳn là sẽ không xảy ra xung đột gì đâu.”
Mấy đứa nhóc ở đây, đều là con của gia đình có máu mặt cả.
Mặc dù là chơi ở trong này, cũng có bảo mẫu ở bên cạnh, vệ sĩ trông nom.
Trái ngược với bọn họ, không dẫn theo bảo mẫu, chỉ có vệ sĩ cũng cho thấy có chút giản dị rồi.
Thi Nhân quay đầu lại nhìn anh: “Sao anh lại qua đây?”
“Lại đây chơi với em.”
Thi Nhân biết anh là vì quan tâm tới cảm xúc của mình nên mới có thể bỏ công việc ra phía sau mà đi qua đây, cô giơ tay lên sửa sang lại cà vạt cho anh một chút: “Em không sao cả, anh đi làm việc đi.”
“Anh cũng chả có việc gì.”
“Sao em lại không có việc gì được chứ, không nhân cơ hội này mà làm lớn lên sao? Sau đó làm cho tập đoàn đi theo quỹ đạo sớm một chút, chúng ta cũng có thể có thời gian ra ngoài chơi rồi.”
Dù sao thì tập đoàn Quang Viễn mới trải qua một trận rối loạn, bây giờ chính là lúc cần nhân mạch nhất.
Bữa tiệc này, thật ra là thời cơ tốt nhất.
Nếu như tập đoàn Quang Viễn đã lựa chọn hợp tác với nhà họ Mạc, vậy thì sau này cũng sẽ thường xuyên lui tới cùng với những người này của nhà họ Mạc, bây giờ tạo lập mối quan hệ cũng có chỗ tốt.
“Thật ra em chỉ muốn yên tĩnh một mình, anh không cần ở với em đâu”Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
Nếu Thi Nhân đã nói như vậy, vậy thì anh cũng không miễn cưỡng nữa, có lẽ tự cô nghĩ thông suốt cũng tốt.
“Được, dù sao thì có vệ sĩ trông coi ở đây, không có việc gì đâu.”
Thi Nhân nhìn theo bóng dáng Tiêu Khôn Hoằng rời đi, sau đó vẻ tươi cười trên mặt cô cũng dần dần biến mất, cô đứng tại chỗ nhìn lên bầu trời, tâm tình có chút buồn bực nho nhỏ.
Lúc này, phòng ngủ nhà họ Mạc.
Ông cụ Mạc nằm trên giường nghỉ ngơi, bác sĩ gia đình đi tới kiểm tra cho ông.
Bạch Mỹ Đình đứng ở bên giường: “Ông nội ông nghỉ ngơi đi, chuyện bên ngoài cứ giao cho chúng cháu là được rồi, ông đừng lo lắng nữa.”
“Ừ, có chuyện gì thì đi tìm anh hai của cháu.”
“Cháu biết rồi ông nội.” Sau khi Bạch Mỹ Đình nói xong thì mới rời khỏi phòng ngủ, cô ta nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, không khỏi lộ ra vẻ mặt thắng lợi.
Mạc Tử Tây, chẳng lẽ lần này không phải cô bị vu oan nữa sao?
Muốn đấu với tôi, cô vẫn còn kém xa lắm.
Chỉ có điều rốt cuộc là ai đã gửi tin tức đến cho mình vậy chứ?
Bạch Mỹ Đình lấy điện thoại ra, thử gọi điện thoại cho đối phương, bên kia đầu điện thoại lại truyền đến tiếng tắt máy.
Không thể nối máy được.
Rốt cuộc là ai vậy chứ?
Nếu như là người ở sau lưng cô ta, vậy thì sẽ không thông qua phương thức như vậy mà nói cho cô ta biết.
Bạch Mỹ Đình không nghĩ ra được là ai.
Nhưng bây giờ cô ta còn có chuyện càng quan trọng hơn làm, đó là tiếp tục lộ diện ở bữa tiệc, để lại một ấn tượng khắc sâu cho mình.
Hôm nay có thể nào thì cũng là sự bắt đầu quan trọng nhất trọng cuộc đời cô ta.
Từ nay về sau, cô ta sẽ không phải là người phụ nữ tùy tiện bị người khác ức hϊếp nữa.
Nhưng lúc Mạc Mỹ Đình chân trước vừa đi, thì Mạc Đông Lăng lại lên lầu đi vào phòng ngủ.
Vệ sĩ đứng bên ngoài canh giữ, đám người tạp vụ cũng không cách nào đến gần được.
Mạc Đông Lăng đi vào phòng ngủ, anh ta nhìn ông cụ: “Ông tìm cháu ạ?”
“Cái người Thi Nhân kia là sao vậy hả, vật trang trí để mừng thọ ông, cháu cũng biết có đúng không?”
Chủ yếu là vừa rồi Mạc Đông Lăng nói giúp cho Thi Nhân, ông cụ cảm thấy không thích hợp lắm.
Ông ta rất hiểu tính cách của Mạc Đông Lăng.
Anh ta không phải một người hay giúp đỡ cho người khác.
“Vâng, cháu biết chuyện này. Quả thật Thi Nhân là người có thiên phú nhất trong những người mà cháu đã từng gặp.”
“Hừ cái gì mà thiên phú, đừng cho là ông không biết là cháu len lén dạy cho cái con nhóc ngốc đó.”
Mạc Đông Lăng dở khóc dở cười: “Ông nội, ông cứ không tin tưởng cháu như vậy sao?”
Ông cụ sửng sốt, ông suy nghĩ: “Thật sự không có dạy sao?”
Tuy ông cụ không có vạch trần ở trước mặt mọi người, nhưng cũng ngầm thừa nhận như vậy, ông chỉ là cảm thấy thiên phú của Thi Nhân rất cao mà thôi.
Dù sao thì Mạc Tử Tây là một con gà mờ, mà cũng có thể dạy đến hiệu quả như vậy, quả thật là thiên phú không bình thường.
“Ông cảm thấy vì sao mà cháu phải dạy cho cô ấy chứ?”
“Không phải là cái cô Thi Nhân kia trông giống như em gái Mộng Thần của cháu hay sao? Các cháu mềm lòng thì cũng bình thường thôi. Nhưng trước kia cũng có người có dung nhan giống với Mộng Thần mà, cũng có thấy các cháu khác thường như vậy đâu.”
Duy nhất trên người Thi Nhân là không giống bình thường.
“Cô ấy không phải là thế thân, cho tới bây giờ cháu không xem bất kỳ một người nào là thế thân của Mộng Thần cả.”
Vẻ mặt của Mạc Đông Lăng rất nghiêm túc: “Thi Nhân là người mà cháu đã chọn lựa nghiêm túc, người cùng nghề. Nếu như truyền kỹ thuật của nhà họ Mạc lại vào trong tay cô ấy, tuyệt đối sẽ không làm cho ông thất vọng đâu.”
“Xem trọng cô ta như vậy sao?” “Bất kể là nhân phẩm, hay là ở mặt khác, cô ấy cũng là người thích hợp nhất.”
Bây giờ Thi Nhân đã kết hôn sinh con rồi, tình cảm với Tiêu Khôn Hoằng cũng rất tốt, sản nghiệp của nhà họ Tiêu đã khiến cho cô ấy không sinh ra tâm tư gì khác với kỹ thuật của nhà họ Mạc nữa rồi.
Huống hồ Thi Nhân cũng đã từ chối mấy lần rồi.
“Nhưng dù sao thì cô ta cũng không phải người của nhà họ Mạc. Vừa rồi cháu cũng thấy đấy, cô ta từ chối gia nhập vào nhà họ Mạc chúng ta. Người như vậy sao ông lại có thể yên tâm giao lại cho cô ta được chứ?”
Ông cụ Mạc miễn cưỡng chống thân thể rồi nói: “Hơn nữa cô là vợ của Tiêu Khôn Hoằng, nếu như ông không đoán sai, tập đoàn Quang Viễn cũng muốn chen vào một chân, đến lúc đó cô ta phản bội lại nhà họ Mạc, vậy thì nhà họ Mạc sẽ gặp phải tai ương ngập đầu.”
Đừng thấy nhà họ Mạc bây giờ nở mày nở mặt.
Nếu như kỹ thuật bí mật của nhà họ Mạc bị đưa ra ngoài ánh sáng, vậy thì tình cảnh vẻ vang hiện tại của nhà họ Mạc sẽ gặp phải nguy cơ rất lớn.
Bất kỳ kỹ thuật gì, đều chỉ có độc quyền thì mới có lợi ích khổng lồ.
Nhà họ Mạc chính là dựa vào cái này mới có thể đứng vững gót chân được.
“Nhưng ông nội, bí tịch cổ truyền của nhà họ Mạc, hiện trước mắt chỉ có một nửa mà thôi, nếu thiên phú không đủ, căn bản là không có cách nào chống đỡ được. Mấy năm nay không phải là ông không biết rõ.”
Nhất thời ông cụ Mạc giống như là già đi rất nhiều.
Sao mà ông không biết được chứ.
Lúc trước Nhà họ Mạc gặp phải sự biến đổi lớn, em gái của ông ta mất tích, bí tịch tổ truyền liên quan đến nhà họ Mạc cũng chỉ còn lại có một nửa mà thôi.
Một nửa kia đoán chừng là đã bị bọn cướp mang đi rồi, hoặc là ở trong tay em gái của anh.
Nhưng trước mắt đã tìm được cháu ngoại của em gái rồi, nhưng chuyện về bí tịch thì vẫn không có manh mối gì cả.
Một nửa bí tịch còn lại kia vẫn chưa tìm được.
Kỹ thuật của nhà họ Mạc mất đi truyên thừa, vẫn luôn không có cách nào nâng cao thêm một bước nữa.
Đây đều là số mệnh sao?
Ông cụ Mạc nhớ tới vật trang trí vừa mới nhìn thấy kia, ông thở dài một hơi: “Nếu như cháu có thể thuyết phục được cô ta, vậy ông đây cũng không có ý kiến.”
Ai có thể nghĩ đến, cuối cùng người có thiên phú lại không phải người của nhà họ Mạc chứ.
Trước mắt đã tới bước này rồi, đã không còn cách nào khác nữa rồi.
Ông yên tâm đi, dưỡng thân thể cho tốt, sống lâu một chút, cháu sẽ bù lại từng điều tiếc nuối của ông.”
“Được, ông nội đợi tới ngày nào đó.”
Bạch Mỹ Đình đi theo Mạc Tử Hàn xuất hiện cùng nhau, quen biết được không ít quý tộc.
Những người này đều là người mà trước kia chỉ có thể nhìn thấy được trên TV, trên truyền thông, bây giờ lại luôn khách khí với mình, giống như cô ta cũng theo chân bọn họ là cùng một loại người vậy.
Nhất thời lòng hư vinh của Bạch Mỹ Đình chiếm được sự thỏa mãn rất lớn.
Ánh mắt của cô ta cũng sáng lên rất nhiều.
Giây tiếp theo, cô ta nhìn thấy người đàn ông vẫn luôn gây sự chú ý kia ở trong đám người, anh mặc tây trang r rỏi thẳng tắp, sườn mặt thành thục anh tuần.
Qua nhiều năm như vậy, Tiêu Khôn Hoằng vẫn có mị lực như vậy.
Bạch Mỹ Đình híp mắt, sau đó nhìn Mạc Tử Hàn cười rồi nói: “Anh Hai, vừa rôi hình như là em đã đắc tội với cô Nhân. Bây giờ em qua đó xin lỗi anh Hoằng một cái được chứ.”
“Ừ, đi đi.”
Mạc Tử Hàn không nói gì nữa, trực tiếp dẫn theo Bạch Mỹ Đình đi qua đó.
Vốn Tiêu Khôn Hoằng đang nói chuyện, bỗng nhiên phát hiện người xung quanh cùng nhìn về một phía, anh quay đầu lại thì bèn thấy cô chủ nhà họ Mạc, người phụ nữ có bộ dạng giống hệt như cô Bạch Mỹ Đình kia.
Chẳng qua cái cô Bạch Mỹ Đình lúc trước kia, trẻ tuổi ngây thơ.