Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 430

Chương 430

Tiêu Khôn Hoằng nhạy cảm nhận ra được điều gì, anh vô thức nhìn về một hướng nào đó.

Nhưng mà bên kia đã không còn ai nữa rồi.

Lông mày anh chau lại, có lẽ là anh nghĩ nhiều rồi.

Dù sao ở đây là Singapo, cũng không phải địa bàn của anh, anh ở bên này cũng không quen biết gì ai, chắc cũng sẽ không có kẻ thù.

Nhưng không thể đảm bảo không có khách mời ở Việt Nam.

Vì Mạc Tử Tây đích thân đến nghênh tiếp nên rất nhiều người đều đang chú ý đến Tiêu Khôn Hoằng với Thi Nhân, còn âm thầm nghe ngóng lai lịch thân phận của họ. “Nghe nói cặp vợ chồng đó đến từ Việt Nam, hợp tác cầu nối thương mại với nhà họ Mạc. Sau này không chừng còn phát triển ở Việt Nam.”

“Không lẽ nhà họ Mạc định chuyển thị trường từ Mỹ sang Việt Nam sao?”

“Cái này không có khả năng lắm nhỉ, Việt Nam bên kia vốn dĩ phát triển không được tốt, muốn cạnh tranh thị trường với Mỹ thì còn sớm quá đấy.”

“Nghe nói tập đoàn ở Việt Nam bên kia cũng có thực lực lắm đấy, có thể không chừng là nhà Hách Liên thứ hai đó.”

Dẫu sao lúc trước nhà Hách Liên mới là đối tác lớn thứ hai của Mỹ.

Từ sau khi lúc trước xảy ra chuyện, nhà họ Mạc với nhà Hách Liên đã xuất hiện vết nứt. Bây giờ nhà họ Mạc bắt đầu di chuyển thị trường, cũng không phải là chuyện không có khả năng “Nghe nói nhà Hách Liên cũng có ý đồ cướp đoạt dự án hợp tác ở Việt Nam, kết quả thất bại rồi.”

“Không những như vậy, bà Hách còn bị vây chặt ở Việt Nam, mấy ngày trước mới quay về Mỹ. Chuyện này mọi người đều lan truyền rất rộng rồi. Tôi thật là muốn làm quen với anh Khôn Hoằng của tập đoàn Quang Viễn này.

ít nhất bà Hách kiêu ngạo như vậy mà cũng có người trị được bà ta rồi.

Mấy người Thi Nhân đến nơi ở lại. Quả nhiên phong cảnh ở đây rất đẹp.

“Mami, có bãi cát, còn có bãi cỏ nữa đó.”

Bé Bánh Bao nhìn thấy phong cảnh đặc biệt ở đây, cứ đi tới đi lui, một nửa là bãi cát, một nửa là bãi cỏ, thật là kì diệu.

Thi Nhân ngắm nhìn phong cảnh ở đây, tâm trạng trở nên tốt hơn nhiều: “Ở đây khá đẹp đấy.”

“Mọi người thích là được, biệt thự có quản gia riêng, có gì thì cứ gọi điện thoại là được rồi.”

Mạc Tử Tây chạy thẳng về phía ba đứa bé, cô ấy rất quen thuộc đối với nơi này, nên rất nhanh cô ấy đã theo kịp, gia nhập với bọn trẻ.

Thi Nhân đứng trong sân, cô nhìn bãi biển ở bên cạnh: “Nơi này đẹp quá!” “Ừm, bãi cỏ có thể có côn trùng, lát nữa bảo mọi người bồi thuốc chống côn trùng.

“Vẫn là em nghĩ chu đáo.”

Thi Nhân lấy điện thoại ra chụp rất nhiều bức ảnh, ở đây xem như là thắng cảnh nổi tiếng nhất ở Singapore rồi.

Bãi biển với bãi cỏ gần kề nhau, hai kiểu phong cảnh hoàn toàn không giống nhau.

“Tiêu Khôn Hoằng, anh qua đây em chụp cho anh một tấm ảnh, góc này rất đẹp, cảnh mặt trời lặn.”

“Anh không chụp”

Tiêu Khôn Hoằng rất ít khi chụp ảnh, cũng hiếm lưu giữ ảnh khi đi du lịch.

“Thôi nào chụp một tấm đi, đến lúc đó em có thể lấy làm màn hình khóa điện thoại.”

Màn hình khóa điện thoại?

Giám đốc Khôn Hoằng do dự một lát, cái này thì được. Nếu như vậy thì lúc cô vợ nhỏ của mình nhìn điện thoại, không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh sao?

Tiêu Khôn Hoằng từ từ đi đến nơi mà cô vợ nhỏ chỉ định.

Người đàn ông rất đẹp trai, đường nét trên mặt hài hòa, thật ra chụp thể nào cũng đẹp cả.

Thi Nhân chụp cho anh khá nhiều bức ảnh, cái nào cũng thích hợp làm màn hình khóa cả.

“Xong chưa?”

“Xong rồi.”

Thi Nhân mở hình ra: “Anh thấy bức nào thích hợp làm màn hình khóa?”

Người đàn ông liếc nhìn một cái, vô cùng điềm đạm nói: “Đều thích hợp.”

Thi Nhân chọn một tấm, cài đặt thành màn hình khóa. Quả nhiên người đẹp thì làm gì cũng đẹp.

“Để anh chụp cho em một tấm.”

Tiêu Khôn Hoằng lấy điện thoại trong tay cô, nếu như cô vợ nhỏ của mình đã có màn hình khóa thì anh cũng làm một cái.

Anh nhìn cô vợ nhỏ đứng trước hoàng hôn, đường nét mềm mại trên khuôn mặt, dáng vẻ rủ mi mắt xuống giống như đắm chìm vào ánh nắng vậy.

Ấm áp giống như ánh nắng, khiến người ta không kìm được mà muốn sát gần.

Anh là người sống trong bóng tối, vốn nghĩ rằng đời này sẽ không gặp được ánh sáng, mãi mãi chỉ là chú chuột dưới cống thoát nước.

Nhưng sự xuất hiện của cô đã làm cho thế giới của anh có ánh sáng.

“Sao thế?”

Thi Nhân nhìn anh cứ ngây người ra, sau đó quay đầu lại, cảnh này dừng lại trong ống kính của Tiêu Khôn Hoằng: Cô vợ nhỏ quay đầu lại cười, xinh đẹp dịu dàng.

“Ôi chao, đã nói chụp bóng nghiêng thôi, chụp chính diện nhìn mặt to quá đi.”

Thi Nhân đỏ mặt: “Xóa đi, chụp lại”

“Đẹp, không cần chụp lại.”

Tiêu Khôn Hoằng gửi ảnh qua zalo của mình, sau đó lưu về máy.

“Em nói rồi, không có đẹp, anh xóa đi, chụp lại đi mà.”

Thi Nhân nhón chân lên, ý đồ muốn cướp thấy điện thoại của anh, nhưng mà thất bại rồi.

Cô trận trận mắt nhìn Tiêu Khôn Hoằng đổi màn hình khóa thành ảnh của mình, nhưng mà nhìn mặt rất to.

Tức giận đùng đùng.

“Rất xinh đẹp”

Tiêu Khôn Hoằng lấy điện thoại: “Để anh chụp tiếp cho em”

“Được rồi, chụp đẹp một chút.”

Tiêu Khôn Hoằng đứng bên cạnh cô, chụp bóng dáng của cô vợ nhỏ vào trong ống kính, đột nhiên anh hiểu ra, tại sao người ta lại thích chụp hình rồi.

Có lẽ là thời gian trôi qua rất nhanh, nên liều mạng muốn lưu giữ cảnh tượng tốt đẹp lại.

Anh đột nhiên trở nên tham lam, muốn khoảnh khắc này dừng lại mãi mãi.

“Thế chúng ta chụp ảnh chung đi.”

Thi Nhân nhìn thấy ảnh mà anh chụp, góc chụp đều ổn, không ngờ anh cũng biết chụp hình đấy.

Cô lấy điện thoại lại, đưa lên trước mặt hai người.

Từ ống kính có thể nhìn thấy được dáng vẻ hai người dựa sát vào nhau, khóe miệng Thi Nhân cong lên: “Say cheese.”

Ánh mắt người đàn ông dịu dàng, miệng cười như không cười. Thi Nhân nhìn bức ảnh: “Đây hình như là tấm ảnh đầu tiên mà chúng ta chụp chung với nhau khi du lịch nhỉ?”

“Ừm, hình như là vậy.”

Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô: “Sau này anh sẽ tranh thủ thời gian để ra ngoài chơi với em và con.”

“Thế nói rõ rồi đó nha.”

Thi Nhân nhìn tấm ảnh, sau đó đăng lên facebook: “Phong cảnh ở đây rất đẹp”

Triệu Nhược Trúc vào bình luận: “Thật ngưỡng mộ quá đi, em cũng muốn đi.”

Diệp Tranh: “Thật ngưỡng mộ quá đi, em cũng muốn đi.”

Thi Nhân cười cười, hai người này bình luận giống y như nhau nữa.

Cô trả lời bình luận của Triệu Nhược Trúc: “Lần sau cô có thể đến đây du lịch”

Cô trả lời Diệp Tranh: “Cậu trực tiếp qua đây đi, chúng tôi sẽ chơi ở đây mấy ngày.”

“Được đó được đó, em về sẽ mua vé bay qua.”

Diệp Tranh nhìn điện thoại một cái, trên thực tế thì anh ta đã đến lâu rồi.

Anh ta không phải đang bận bố trí khu vui chơi giải trí sao?

Vì màn cầu hôn của người nào đó mà mệt như chó, nếu như anh ba quay về không tìm cho anh ta một cô vợ thì anh ta sẽ ở trên trời không rời đi đâu.

Diệp Tranh nhìn tình hình ở khu vui chơi, nở một nụ cười hài lòng.

Lần này nhất định sẽ khiến cho tất cả mọi người bất ngờ.

Nơi ăn tối cũng là ở trong khu biệt thự, phục vụ mang thức ăn đặc sản đến.

Ba đứa bé ăn rất nhanh, quay đầu qua lại thì đi nghịch nước rồi.

Thi Nhân nhìn bọn trẻ một cái, có chút không yên tâm, dẫu sao cũng đang ở bờ biển.

Mạc Tử Tây mở lời: “Yên tâm, có vậy sĩ trông chừng.”

Thi Nhân đương nhiên tin tưởng Mạc Tử Tây.

“Đồ ăn lần này cũng không tệ, rất ngon đây.

Thi Nhân lau miệng: “Đúng rồi, nghe nói Singapo có một khu vui chơi giải trí rất lớn phải không, do nhà họ Mạc xây dựng. Mạc Tiểu Khê cứ đòi đi chơi.”

“Đúng thế.”

Mạc Tử Tây ho một tiếng, sau đó nói: “Nhưng mà gần đây khu vui chơi đang tu sửa, có thể mấy ngày nữa mới hoạt động lại được.”

“Mấy ngày nữa à, sau khi bữa tiệc kết thúc thì có thể đến chơi được không?”

Nếu như không được đi thì có lẽ Bánh Bao sẽ rất thất vọng.

“Lúc đó có lẽ là được rồi.”

Mạc Tử Tây lén nhìn Tiêu Khôn Hoằng một cái: Yên tâm, tôi sẽ không nói đâu.