Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 330

Chương 330

“Chẳng lẽ mẹ nói sai sao?”

“Mẹ đừng quên, ông cụ nhà họ Mạc thích con, chỉ là bởi vì mặt mũi của Mạc Mộng Thần, chứ không phải là bởi vì Hách Liên Thành con đây có bao nhiêu năng lực.”

Hiện tại có lẽ Hách Liên Thành mới hiểu được, mẹ đối với anh thật sự có hiểu lầm.

Có lẽ ở trong mắt của mẹ, anh ưu tú đến mức ai cũng không xứng với anh, cho nên đến cả Mạc Mộng Thần cũng không nhìn trúng, mới có thể gây khó xử cho cô ấy.

Nhưng tình huống thực tế quả thật là như vậy sao?

Ông cụ nhà họ Mạc luôn đối với anh tốt như vậy, rất một phần lớn là bởi vì Mạc Mộng Thần, Mạc Mộng Thần đã từng là người trẻ tuổi có thiên phú nhất ở nhà họ Mạc.

Anh ta cũng cho là mình và Mạc Mộng Thần ở cùng một chỗ, nhất định sự sắp xếp tốt nhất của ông trời.

Nhưng anh ta chẳng thể nghĩ tới, mẹ của anh ta lại chướng mắt Mạc Mộng Thần.

Và sau này, tất cả đều không thể khống chế.

“Làm sao có thể chứ, con ưu tú như vậy! Ông cụ đã khen con từ khi con còn bé, có quan hệ gì với Mạc Mộng Thần chứ?”

“Mặc kệ mẹ có nguyện ý thừa nhận hay không, thì đây đều là sự thật. Nhà họ Mạc bên kia, con nào có mặt mũi để mở miệng nói chuyện?”

Hách Liên Thành nhìn mẹ của mình: “Chuyện lần này, nhà họ Mạc làm chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng hay sao?”

“Hạng mục đấu thầu lần này, chính là một cái bẫy của nhà họ Mạc.”

Bà Hách lập tức ngồi ở trên ghế sa lon, không biết nói cái gì cho phải.

Vì sao đột nhiên, tất cả mọi chuyện đều biến thành như vậy.

Hạng mục đấu thầu của nhà họ Mạc thất bại, nhận được sự đả kích không nhỏ, ban giám đốc bên kia đối với bà ta cũng vô cùng bất mãn.

Như vậy đã coi là.

Hiện tại đắc tội Tiêu Khôn Hoằng, bọn họ liền không thể trở về nước M.

Đây có phải hay không là rất buồn cười?

Bà Hách kiêu ngạo cả một đời, hiện tại cũng không thể không thừa nhận sự thật này, bà ta che mặt của mình, chật vật mở miệng: “Vì sao Tiêu Khôn Hoằng lại lợi hại như vậy, nhưng tại sao con lại không đối phó được với anh ta?”

“Vì sao đến nơi này, tất cả mọi thứ đều trở nên không giống như trước nữa?”

“Mẹ, con không phải là thánh nhân. Có lẽ trong mắt của mẹ, con rất lợi hại, nhưng thật sự con đã chịu đựng đủ rồi, con rất mệt mỏi. Nhiều năm như vậy, con vẫn luôn sống vì mục tiêu của mẹ, chưa từng có một ngày là sống vì chính bản thân.”

Hách Liên Thành ngồi xổm ở trước mặt của bà Hách, trịnh trọng nói: “Sau khi về nước, con sẽ từ chức vị trí tổng giám đốc, nếu tiếp tục ở lại con sẽ điên mất.”

“Con nói cái gì, từ chức? Mẹ không cho phép con từ chức.”

Bà Hách giống như là con mèo bị giẫm trúng cái đuôi, bà ta rất kích động lôi kéo cánh tay của Hách Liên Thành: “Nhà họ Hách là của con, dựa vào cái gì con muốn từ chức cơ chứ?”

Nếu như Hách Liên Thành từ chức, bà ta cố gắng nhiều năm như vậy thì để làm gì chứ?

Chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn xem chuyện cười của bà ta, bà ta tuyệt đối sẽ không để loại tình huống này xảy ra.

“Mẹ, năng lực của mẹ kỳ thật cũng có thể làm tổng giám đốc, còn con coi như xong đi.”

“Con đang nói bậy bạ gì đó, Hách Liên Thành, cpn không thể từ chức. Nếu như con đi rồi, chẳng phải là tiện nghi cho những người họ hàng kia sao? Mẹ không cho phép!”

Bà Hách điên cuồng mắng to, bà ta không cho phép loại tình huống này xảy ra, tuyệt đối không cho phép.

Hách Liên Thành yên tĩnh lắng nghe, cuối cùng chờ đến khi bà Hách yên tĩnh lại, anh mới mở miệng níu: “Muốn về nước, thì mẹ đến lễ phúng viếng của ông cụ Tiêu để xin lỗi Thi Nhân. Về phần chuyện từ chức, chính con sẽ sắp xếp tốt, sinh hoạt về sau sẽ không có vấn đề gì cả.”

Sau khi nói xong câu này, Hách Liên Thành liền bỏ đi.

Một mình bà Hách ngồi ở trên ghế sa lon, bà ta cảm thấy cả thế giới đều đang sập rồi, mới vừa rồi có phải là đã xuất hiện ảo giác không, là do bà ta đã nghe lầm đi.

Tại sao Hách Liên Thành lại từ chức chứ?

Nhất định là do nó đang tức giận, mới có thể uy hϊếp bà ta như vậy, nhất định là do nó cảm thấy lần này bị Tiêu Khôn Hoằng ngăn cản không cho về nước, mất thể diện trước mặt của họ hàng.

Bà Hách xoa xoa nước mắt, không phải chỉ là xin lỗi thôi sao, có gì ghê gớm đâu.

Đợi đến sau khi về nước, nhà họ Hách bọn họ nhất định sẽ gấp mười đòi lại.



Ở bệnh viện tư nhân của nhà họ Tiêu.

Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng đi bệnh viện, viện trưởng đã sớm chờ ở bên cạnh.

“Cậu chủ Tiêu, rốt cuộc cậu cũng đã đến, thi thể của ông cụ đã được đưa đến phòng chứa thi thể, ngày mau đi xem sao?”

“Dẫn đường đi.” Gương mặt nghiêm túc của Tiêu Khôn Hoằng rất lạnh lùng, một chữ cũng không nói.

Thi Nhân nhịn không được nhìn viện trưởng nói: “Vì sao tối hôm qua người đã không còn, mà hiện tại mới nói cho chúng tôi biết, các hộ công của bệnh viện các ông, các y tá chẳng lẽ buổi sáng không có đi thăm phòng sao, ban đêm cũng không có người tuần tra sao?”

Cô đoán được thân thể của ông cụ không tốt, cho nên loại tình huống này, hẳn là càng có nhiều người trông nom mới đúng.

Ở bệnh viện tư nhân của nhà mình, kết quả qua đời lâu như vậy, đều không có ai phát hiện.

Cô luôn cảm thấy chuyện này cũng ít xảy ra.

Biểu cảm của viện trưởng có chút phức tạp: “Cái này quả thật là khuyết điểm của chúng tôi, nhưng bên phía cậu chủ Tiêu đây cũng không có phân phó phải làm thế nào, chúng tôi cũng dựa theo phân phó trước kia của cậu cả Tiêu để làm.”

Cậu cả Tiêu?

Thi Nhân hừ lạnh một tiếng: “Cậu cả Tiêu trước kia còn đang ngồi tù, các ông cũng muốn học theo điều này sao?”

“Dĩ nhiên là không phải, mợ chủ Tiêu hiểu lầm rồi, bên này chúng tôi vẫn luôn không có nhận được thông báo gì cả, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

Viện trưởng vụиɠ ŧяộʍ nhìn thoáng qua Tiêu Khôn Hoằng, chủ yếu là ông ta cũng biết mối quan hệ ác liệt của ông cụ với vị này.

Vẫn luôn chẳng quan tâm, ai biết có phải là cố ý hay không.

Nững người như bọn họ này cũng không dám phỏng đoán tâm tư, cũng không dám tự chủ trương, cho nên liền mặc cho sự tình phát triển như thế.

Những chuyện kia của giới nhà giàu, ai biết là có chuyện gì xảy ra cơ chứ?

Thi Nhân tức giận đến mức nổ tung, cô nhìn viện trưởng: “Ý của ông là, chúng tôi cố ý xem nhẹ tình trạng cơ thể của ông cụ, mới dẫn đến việc ông cụ chết lúc nửa đêm, đến hơn mười giờ sau, chúng tôi mới biết được chuyện này?”

Hoàn toàn chính là nói hươu nói vượn!

Viện trưởng cười theo: “Chuyện này thì chúng tôi cũng không dám nói đúng, cũng không dám nói không phải. Dù sao cũng do mợ chủ Tiêu ngài quyết định.”

Cô định đoạt.

Mẹ kiếp, Thi Nhân bị tức chết đi được.

Đây là cái thái độ gì?

Tiêu Khôn Hoằng dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía viện trưởng: “Xin lỗi.”

“Mợ chủ Tiêu, lời nói vừa rồi của tôi cô không cần để ở trong lòng, cũng không cần so đo cùng với tôi, là do tôi không biết cách nói chuyện.”

Dừng lại.

Cái này gọi không biết nói chuyện sao?

Điều khiến Thi Nhân khó chịu chính là thái độ của người viện trưởng này, người nào cũng nói gật đầu vâng dạ được.

Người phụ trách bệnh viện tư nhân của ông cụ Tiêu chính là loại người này sao? Trách không được cuối cùng ông ấy lại bị đối xử lạnh lùng.

Tiêu Khôn Hoằng nắm tay của cô, mang theo cô ta đi xuống tầng ngầm.

Nhưng trước khi đi vào, anh buông lỏng tay cô ra: “Em chờ anh ở bên ngoài.”

“Em, em ở cùng một chỗ với anh.” “Không cần, trợ lý Tiêu đi cùng anh là được rồi.

Tiêu Khôn Hoằng sờ đầu của cô , ra hiệu cô chờ ở bên ngoài, cô chỉ cần cùng hắn đi đến nơi này là được rồi, quãng đường còn lại anh sẽ tự mình đi.

Gương mặt của viện trưởng rất nịnh nọt: “Cậu chủ Tiêu, tôi đi chung với cậu chủ.”

“Không cần.”

Tiêu Khôn Hoằng đi thẳng vào.

Trợ lý Tiêu ngăn viện trưởng lại: “Đợi chút nữa tiên sinh của chúng ta muốn biết tình huống thân thể cụ thể của ông cụ, còn có việc tối hôm qua vì sao ông cụ lại qua đời, bệnh án, các bác sĩ trưởng, toàn bộ đều gọi vào phòng họp.”

“Tình huống thân thể của ông cụ cứ như vậy mà ra đi, còn cần phải hỏi tình huống như thế nào sao?”

Gương mặt của trợ lý Tiêu lạnh lùng nói: “Cậu chủ ấy đã phân phó như thế nào, thì ông cứ làm theo như vậy đi.”

“Vâng vâng vâng, tôi lập tức đi sắp xếp.”

Viện trưởng cũng không đam phản đối, trực tiếp rời đi.

Thi Nhân nhìn dáng vẻ hèn mòn của tên viện trưởng, rất muốn tát cho ông ta phát Tại thời cổ đại, loại nhân vật phản diện này sống không quá một tập.

Thật là tức chết cô mà.

Thi Nhân càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nếu như viện trưởng nói những lời này ra ngoài thì như thế nào, truyền thông bên kia không biết sẽ khiến cho mọi chuyện trở nên sóng gió như thế nào đâu.

Mặc kệ ở thời đại nào, thì bất hiếu, chung quy cũng là chuyện không tốt.

Tiêu Khôn Hoằng mặc dù có ý kiến với ông cụ, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như viện trưởng nói như vậy, đều là do Tiêu Khôn Hoằng ám chỉ cho bên bệnh viện đối xử tệ với ông cụ, mới khiến cho sự việc xảy ra là ông cụ chết hơn mười giờ rồi, mới bị phát hiện.

Thi Nhân cảm thấy chuyện này không tốt lắm, phải nghĩ biện pháp xử lý chuyện này thật tốt.

Nếu không bị truyền thông bên kia chọc ra, chuyện này tuyệt đối có ảnh hưởng không nhỏ.

Trong phòng chứa thi thể.

Tiêu Khôn Hoằng đứng tại chỗ, nhìn người trùm tấm vải trắng , ánh mắt của anh bình tính không có một tia sáng.

Nghĩ tới việc không nhận ông ấy, cũng rốt cuộc không có kên lên tiếng ông nội.

Cũng nghĩ tới việc trước khi ông ấy chết, chắc chắn sẽ gọi anh qua.

Nhưng điều duy nhất không nghĩ tới, ông cụ lại bỗng nhiên qua đời, lặng yên không tiếng động mà rời đi.

Một khi người đã chết, thì tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc.

Yêu, hận, cái gì cũng đều biến thành hư không.

Một lúc sau, trợ lý Tiêu mở miệng: “Thưa cậu chủ, ở phòng làm việc của viện trưởng có lắp đặt nghe trộm khí, cùng camera ghi hình giám sát.

Ông cụ bỗng nhiên qua đời, không có đơn giản như vậy.