Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 260

Chương 260

“Không phải, là mày tính kế với tao.” Ánh mắt ông Tiêu lóe lên, ông ta không muốn đối mặt với sự thật này, càng không muốn đối mặt với việc mình đã làm.

Mỗi khi nghĩ về quá khứ, ông ta lại có cảm giác tội lỗi không nói thành lời.

Sở dĩ ông ta và Tiêu Khôn Hoằng trở nên như thế này đều là mưu kế của Tiêu Vinh, ông ta đã tự tay đẩy cháu mình ra và nuôi một con sói trong nhà.

Chính con sói này đã khiến nhà họ Tiêu trở thành như bây giờ.

Ông ta thực sự hối hận về điều đó. “Đây không phải là kế hoạch của tôi, là do ông tự quyết định muốn gϊếŧ đứa trẻ trong bụng Thi Nhân. Bây giờ Thi Nhân hận ông đến chết, chỉ hận không thể đưa ba đứa nhỏ cao chạy xa bay. Bây giờ ba đứa bé đều theo họ cô ấy, không liên quan gì đến nhà họ Tiêu hết.”

Tiêu Vinh thì thào: “Nhà họ Tiêu, tuyệt hậu rồi.”

“Đừng có nói linh tinh, nhà họ Tiêu không tuyệt hậu, ba đứa trẻ vẫn luôn là người nhà họ Tiêu, là nhà họ Tiêu!”

Ông Tiêu trở nên rất kích động, ông ta muốn ngồi dậy và tự tay bóp cổ Tiêu Vinh, đồ súc sinh này, Lão quản gia nhanh chóng đi tới: “Ông chủ bình tĩnh, đừng để bị lừa, hắn ta cố ý nói như vậy thôi.” Tiêu Vinh giam họ trong bệnh viện, không cho bọn họ liên lạc với bên ngoài, cho đến nay, không ai biết biết Tiêu Vinh sẽ làm gì.

Đe dọa Tiêu Khôn Hoằng?

E rằng Tiêu Khôn Hoằng sẽ không bị lừa, dù sao quan hệ trước đây giữa bọn họ đã trở nên rất tệ, ông Tiêu cũng sẽ không để cho mình bị uy hϊếp.

Ông Tiêu uống một ngụm nước rồi mới bình tĩnh lại: “Dù sao đứa nhỏ cũng là con của Tiêu Khôn Hoằng, dù thế nào thì chuyện này cũng không thay đổi.”

Ông ta quay đầu nhìn TV, ánh mắt nhìn vào ba đứa nhỏ, ông ta nở nụ cười hiếm thấy: “Quản gia, nhìn xem, bọn nhỏ trông rất giống cha của chúng, rất giống.”

“Đúng vậy, ông chủ, tôi đã nói bọn trẻ rất giống cậu chủ. Bây giờ ông chủ đã nhìn thấy ba đứa trẻ rồi, ông cứ yên tâm, cậu chủ sẽ chăm sóc bọn nhỏ.”

Ông Tiêu gật đầu, đến nước này, ông ta chắc cũng không còn sống được bao lâu nữa.

Ông ta không còn gì phải tính toán nữa rồi.

Bây giờ Tiêu Khôn Hoằng cũng có con rồi, ông ta càng không có gì để hối tiếc.

Chỉ là ông ta hối hận vì đã để Tiêu Vinh kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khiến ông ta luôn hiểu lầm Tiêu Khôn Hoằng.

Nếu không có Tiêu Vinh, nhà họ Tiêu bây giờ có khác không? Cảnh tượng trên TV vẫn vô cùng ấm áp, ông Tiêu xem không rời mắt. Nhất là khi nhìn thấy Bé Bánh Bao chạy đông chạy tây, ông Tiêu không khỏi mỉm cười nói: “Cô gái kia là nhỏ tuổi nhất sao?”

“Vâng, con thứ ba.”

“Trông giống mẹ, nhưng cũng rất giống cha.”

Ông Tiêu cảm thấy rất an tâm vì Tiêu Khôn Hoằng đã có hai đứa con trai, giờ nhìn thấy cô con gái cũng không tệ, ít nhất thì trong nhà có con gái thì mọi chuyện trong nhà cũng được lo lắng chu đáo.

“Phu nhân dạy con rất tốt.”

Ánh mắt của ông Tiêu hơi khựng lại, sau đó ông gật đầu: “Ừ.”

Nói cho cùng thì, người làm ông nội như ông ta không hề làm tốt.

“Nhìn đủ chưa?”

Tiêu Vinh vốn luôn yên lặng, lắng nghe cuộc trò chuyện giữa ông Tiêu và quản gia, nhìn bộ dạng bọn họ như đang trò chuyện về gia đình.

Giọng điệu của ông Tiêu vô cùng yếu ớt: “Vẫn chưa đủ.”

Ông Tiêu thực sự mong muốn có thể nhìn thấy cảnh tượng này trong đời thật, nếu được như vậy thật hạnh phúc biết bao.

“Những ngày sắp tới vẫn còn dài.”

Ánh mắt Tiết Vir vô cùng lạnh lùng: “Tuy rằng ông không sống được bao lâu nữa, nhưng tôi có thể cho bọn họ đi cùng ông. Đến lúc đó ông muốn xem bao lâu cũng được, được không?”

“Mày dám!”

Ông Tiêu mặt biến sắc: “Mày dám động vào bọn họ, Tiêu Khôn Hoằng sẽ không buông tha cho mày.”

Ông Tiêu biết sức mạnh của cháu trai mình có thể mạnh đến như thế nào. Tiêu Vinh chắc chắn không phải đối thủ.

“Không thử thì làm sao biết được. Dù sao thì Tiêu Khôn Hoằng đã có vợ con rồi, anh ta xem như người thắng cuộc trong cuộc sống. Tôi nhìn rất khó chịu. Dựa vào đâu mà anh ta lại có một gia đình trọn vẹn?”

“Tiêu Vinh, mày muốn làm gì?”

Ông Tiêu lộ vẻ ghen tị: “Bất kể là phương diện nào, tôi đều không nợ cậu, nếu không có tôi, cậu có thể sống đến ngày hôm nay sao?”

“Ông cho rằng tôi mong điều đấy lắm sao?”

Tiêu Vinh đột nhiên đứng lên với đôi mắt đỏ hoe: “Chính ông đã phá hủy mọi thứ.”

“Đồ lòng lang dạ sói, nếu biết sớm, tôi đã đổi một người khác. Tao thà nuôi chó còn hơn nuôi mày. Ban đầu nếu không phải vì mẹ mày…”

“Câm miệng, ông không đủ tư cách nhắc đến bà ấy.”

Tiêu Vinh đột nhiên tức giận, một tay bóp cổ ông Tiêu: “Ông không xứng! Ông đừng tưởng hồi đó tôi không biết ông đã làm cái gì. Những chuyện xấu xa mà ông đã làm lẽ ra phải chặt đứt đường con cháu của ông!”

“Mày, mày biết?”

Ông cụ Tiêu đột nhiên trợn to hai mắt nhìn anh, không thể nào, ông ta đã che giấu chuyện này rất kỹ, Tiêu Vinh làm sao biết được?

“Ông thực sự nghĩ rằng chuyện ông làm rất bí mật sao?” Tiêu Vinh cúi người nhìn ông Tiêu: “Tôi sẽ không để cho ông chết như vậy. Tôi sẽ để cả gia đình Tiêu Khôn Hoằng chết cùng ông. Tôi sẽ khiến nhà họ Tiêu tuyệt hậu, tôi sẽ để ông sống để chứng kiến tất cả những chuyện này xảy ra.”

Tiêu Vinh đẩy ông Tiêu ngã xuống đất và bỏ đi mà không quay lại.

Ông Tiêu choáng váng, nằm bất động dưới đất, nhưng lão quản gia đỡ ông dậy.

“Nó biết mọi chuyện rồi?”

Ông Tiêu kinh ngạc nhìn lão quản gia, không ngờ Tiêu Vinh lại biết!

Anh ta biết khi nào?

Lão quản gia vẻ mặt khó lường: “Không cần quan tâm hắn ta biết khi nào, trước mắt chuyện quan trọng nhất không phải là chuyện này, mà là làm sao nhắc nhở cậu chủ cẩn thận Tiêu Vinh.”

Bọn họ bị mắc kẹt trong bệnh viện, đừng nói tới việc đổi phó với Tiêu Vinh, bọn họ còn không thể ra được khỏi cửa.

Ông Tiêu tựa vào đầu giường lẩm bẩm nói: “Để tôi nghĩ xem.”

Lão quản gia đứng ở bên giường, trâm mặc.

Bệnh viện tư.

Tiêu Khôn Hoằng đã có một sinh nhật khó quên, anh từ lâu đã không mong đợi sinh nhật.

Ba đứa nhỏ ngáp ngủ, bộ dạng cả ba đều vô cùng buồn ngủ.

Nghịch ngợm cả một đêm, tinh thần của ba đứa trẻ không đủ tỉnh táo nữa rồi.

“Cha, buồn ngủ”

Bé Bánh Bao mặt dày, trực tiếp chạy đến ôm Tiêu Khôn Hoằng, ôm cổ anh, ngáp một cái buồn ngủ.

Thi Nhân thì thâm, “Hôm nay đến đây thôi nhé!”

Các con buồn ngủ cả rồi.

Tiêu Khôn Hoằng gật đầu.

Diệp Tranh lúc này mới đi ra: “Hay để tôi đưa ba đứa trẻ lên, hai người nói chuyện đi?”

Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn bé Bánh Bao trong lòng, bất đắc dĩ muốn buông tay, chủ yếu là vì hôm nay có quá nhiều chuyện bất ngờ.

Bé Bánh Bao ôm chặt không buông: “Không, không, con muốn ngủ cùng cha.’ Diệp Tranh che trán, tiểu tổ tông của tôi ơi, cô bé không thấy là cha mẹ cô bé muốn bồi đắp tình cảm sao?

Cháu đang làm cái gì vậy?

Nhưng vừa nghe con gái nói thế, Tiêu Khôn Hoằng liền liếc nhìn Thi Nhân: “Chúng ta về phòng trước đi.”

“Ừm, tôi cũng nghĩ vậy.”

Thi Nhân bối rối tránh né ánh mắt của anh, cô dắt tay hai đứa bé còn lại, cùng nhau đi về phía phòng bệnh trên lầu.

Cô quay đầu lại nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Anh ôm đứa bé được không?”

Tuy con còn nhỏ nhưng vẫn khá nặng.

“Không sao đâu.”

Tiêu Khôn Hoằng đỡ đứa trẻ, trịnh trọng nói: “Đến con gái mình còn không bế được thì anh có còn là đàn ông không chứ?”

Thi Nhân sững sờ không nói gì nhiều.

Cô đi thật chậm.

Sau khi trở về phòng nghỉ ngơi của đứa trẻ, Thi Nhân đưa hai bé con trai mình đi tắm rửa, mọi việc diễn ra tốt đẹp.

Nhưng khi đến lượt của bé Bánh Bao, có chút phiên phức, cô gái nhỏ đang lăn lộn trên giường, không chịu hợp tác.

Một người đàn ông như Tiêu Khôn Hoằng cầm một chiếc khăn trên tay, không biết mình phải làm gì.

Anh đứng ngây ra, nhìn anh vô cùng ngốc nghếch.