Chương 187
Không khí trong hội trường phút chốc trở nên ngưng trệ.
Một tia chế giễu thoáng qua trong mắt Thi Nhân, xem ra ông cụ này vô cùng không thích cô.
Tiêu Khôn Hoằng lập tức nói: “Không được, cô ấy phải vào cùng tôi.”
“Cậu chủ, đây là ý của chủ tịch. Nếu không phải là người trong nhà thì không có tư cách tham gia phiên điều trần. Nếu cậu không tham gia thì cậu cũng hãy nghĩ đến hậu quả.”
Giọng của người quản gia già đầy ác ý và ông ta cũng không thích người phụ nữ tên Thi Nhân này cho lắm. Cô quay lại với danh tính giả và gây ra rất nhiều chuyện, rồi còn sinh con cho người đàn ông khác nước ngoài.
Loại phụ nữ này không đủ tư cách bước chân vào cửa nhà họ Tiêu.
Thi Nhân nhếch khóe miệng, cô không phải người nhà, ông ta nói rất hay.
Bởi vậy đối với những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, cô cũng không cảm thấy áy này nữa.
Cô luôn cảm thấy rằng thật tàn nhẫn nếu khi để cho Tiêu Khôn Hoằng nói sự thật về cha của đứa trẻ đó cho ông cụ biết.
Nhưng bây giờ, cô cảm thấy có người tự gây nghiệt thì không thể sống.
“Chị gái tôi vốn là người trong gia đình, điều này không thể chối cãi được. Dù chị tôi đã mất tích nhiều năm như vậy nhưng chị ấy vẫn là người nhà họ Tiêu.”
Vương Ngọc San cố tình giả vờ nói đỡ giúp Thi Nhân.
Thật ra cô ta cũng không hề muốn Thi Nhân được đi vào, nhỡ đâu cô nói ra chuyện gì. Nhưng bây giờ nếu ép Thi Nhân, cô ta cũng không biết cô sẽ làm ra chuyện gì.
Trái tim của Vương Ngọc San như đang bị treo lơ lửng trên cành cây. Thi Nhân liếc nhìn Vương Ngọc San, sau đó nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Anh vào trước đi.”
Có lẽ một lúc nữa sẽ có người mời cô vào sau. Tiêu Khôn Hoằng cau mày: “Không được.”
Anh không muốn cô phải chịu uất ức. Anh quay sang bên cạnh nói: “Tôi sẽ không tham gia.”
Ánh mắt của ông quản gia già đột nhiên thay đổi, chỉ vì một người phụ nữ mà cậu chủ thật sự có thể từ bỏ những thứ cha mẹ mình để lại sao?
Thi Nhân nắm lấy cánh tay Tiêu Khôn Hoằng: “Chúng ta không cần phải tức giận, việc chính quan trọng hơn, không phải anh đã đồng ý đưa cho tôi trang sức mẹ chồng để lại sao?”
Thật tiếc nếu phải ra đi như thế này.
Đồ của mẹ chồng không lấy được, cũng không có cách nào nhìn thấy dáng vẻ ân hận, đau khổ của ông cụ.
Cô kéo anh lại, giọng điệu dịu dàng mềm mại, cô chưa bao giờ nói với anh bằng thái độ và cử chỉ như vậy khiến Tiêu Khôn Hoằng thực sự không thể từ chối, anh gật đầu: “Được.”
Chỉ cần cô muốn, anh sẽ đi.
“Tôi ở bên ngoài đợi anh.”
Thi Nhân thật sự cũng không muốn đi vào lúc này, không muốn nhìn thấy ông cụ bày ra sắc mặt lạnh nhạt.
Sau khi nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng và nhà họ Thi đi vào, trợ lý bước đến nói với cô: “Thưa cô, mời cô đi với tôi.” Thi Nhân nghi ngờ, đi theo trợ lý đến một phòng sát vách, trong này cô có thể nhìn thấy phòng bên cạnh!
Loại kính này giống như ở đồn cảnh sát trong phim truyền hình, chỉ có thể nhìn thấy một mặt.
Cô đang ngồi trên ghế, bên cạnh còn có: hạt dưa, đậu phộng, hoa quả.
Chà, đây có phải là anh muốn cho cô xem kịch vui hay không? Trong phòng đối diện, Tiêu Khôn Hoằng bước vào, từ khóe mắt anh liếc về một hướng nào đó rồi sau đó nhìn ông cụ đang ngồi trên xe lăn.
Người ta thực có thể nhìn thấy rằng ông cụ họ Tiêu đã không còn nhiều thời gian nữa.
Có một cậu bé ngồi cạnh giường là Hải Đào, trên tay đang cầm một quả táo nhưng vẫn không ăn, chắc cậu bé biết vào ngày hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì nên trông cậu bé đặc biệt ngoan ngoãn.”
Con cháu nhà họ Tiêu đều đứng ở hai bên ông cụ, các cô con dâu thì ngồi một bên với khuôn mặt lạnh lùng.
Ông cụ nhìn hai đứa nhỏ, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Khôn Hoằng, nói: “Ta sẽ không cho người phụ nữ đó bước vào cửa nhà họ Tiêu, tuyệt đối không.”
Người phụ nữ đó không xứng đáng.
Đôi mắt Tiêu Khôn Hoằng tối như mực: “Ông biết rõ nói những lời này đều vô dụng nhưng ông vẫn cứ nói, không phải có chút nực cười sao? Cái gì gọi là không cho phép cô ấy bước vào cửa nhà họ Tiêu? Sau này cửa nhà họ Tiêu ở đâu, tôi mới là người quyết định.”
“Con, con muốn ông tức chết sao. Con nhất định phải giống như cha con, vì một người phụ nữ mà cuối cùng phải dùng cả mạng của chính mình để đánh đổi.”
Đứa cháu nội này giống y chang đứa con ruột của ông.
Nhưng đứa cháu này vừa tàn nhẫn hơn nhưng cũng có năng lực hơn.
Chỉ trong vòng năm năm, nó đã giúp tập đoàn nhà họ Tiêu từ con số không vươn lên như bây giờ, trong lòng dù có vừa lòng, nhưng ông cụ cũng tức giận vì cháu trai không nghe lời, tái hôn với một người phụ nữ ngoan ngoãn, nghe lời thì có gì không tốt?
Phụ nữ cưới về là vì lợi ích gia tộc, tình yêu hay gì đó đều đơn giản là điều nực cười.
“Thật ra, con rất muốn hỏi ông, đối với ông con là cái gì? Công cụ, hay là con rối trong tay? Cha con luôn rất hiếu thuận và nghe lời ông, duy chỉ có một điều ông ấy thích một cô gái không vừa ý ông, ông nhất định phải chia rẽ, cuối cùng hại chết bọn họ. Bao năm qua ông không hối hận sao?”
Ông cụ tức giận cho đến dữ dội.
Hối hận sao?
Có lẽ ông cụ hối hận từ lâu, nhưng tiếc nuối thì sao, tất cả cũng chỉ là điều vô ích.
Một lúc sau, ông cụ họ Tiêu nói: “Ông làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho nó, người phụ nữ đó đã gϊếŧ nó, vậy thì có liên quan gì đến ông?”
Đến chết cũng không chịu thừa nhận. Đôi mắt của Tiêu Khôn Hoằng hiện lên vẻ cô đơn, anh cũng đã biết trước kết quả là như vậy.
Một người đàn ông cả đời sống kiêu ngạo làm sao có thể chịu thua dễ dàng như vậy được.
Tiếp theo, luật sư lấy tài liệu ra và bắt đầu đọc nội dung di chúc: “Đầu tiên tài sản, công ty và bất động sản do ông cụ Tiêu đứng tên đều được tính ra, trong đó chia làm năm phần, cộng thêm 175 tỷ đồng tiền mặt được đưa cho vợ của ông. Công ty để lại cho ông Tiêu Vinh, cậu chủ nhỏ nắm giữ 10% cổ phần, phần bất động sản còn lại đều để cho cậu chủ nhỏ.”
Nghe được lời di chúc này, Tiêu Vinh tỏ vẻ thờ ơ, như thể anh ta không hề quan tâm đến kết quả.
Nhưng trong mắt Vương Ngọc San lóe lên vẻ mừng như điên, cô ta đoán quả nhiên không sai, ông cụ sẽ để lại phần tài sản thừa kế cho con trai cô ta.
Phát tài rồi, phát tài rồi.
Cuộc sống trong tương lai của cô ta sau này vô cùng sáng sủa, xem ai dám bày sắc mặt cho cô ta nữa.
Luật sư tiếp tục nói: “Cuối cùng, một bộ di vật và đồ trang sức của ông chủ và bà chủ cùng một số ảnh và đồ lặt vặt được giao lại cho anh Tiêu Khôn Hoằng.”
Trên thực tế, khi luật sư nhìn thấy bản di chúc này, ông ta thật sự rất ngạc nhiên.
Dù thế nào Tiêu Khôn Hoằng cũng là cháu trai nhà họ Tiêu, nhưng cuối cùng lại không được gì. Nhưng ông ta nghe nói đứa bé thừa kế là con của Tiêu Khôn Hoằng, bất kể thế nào cũng cũng không thua thiệt gì.
Một nụ cười thoáng qua mắt Vương Ngọc San: “Hải Đào, mau đến cảm ơn ông cố đi”
Trời ơi, con trai cô ta thật biết tranh giành.
Hải Đào đứng dậy và nói dứt khoát: “Cảm ơn ông c‹ Ánh mắt ông cụ hiện lên vẻ nhẹ nhõm nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Vì con không thèm nên ông liền giao cho người hiếm của, vẫn là cháu chắt nuôi nấng hiếu thuận với ông. Nghe nói người phụ nữ đó sinh ra ba đứa con hoang, sau này phải cẩn thận, kẻo chia tiền mà nuôi con cho.
người khác.”
Rốt cuộc, ông cụ vẫn muốn trấn áp Tiêu Khôn Hoằng.
Xoetl Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng lập tức đông cứng lại: “Xác thực là con đã nuôi con không công giúp người ta năm năm trời.”
‘Vương Ngọc San đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: Làm sao anh ấy biết?’ Cô ta có một loại dự cảm vô cùng xấu.
“Không thể nói, không thể nói!”
Não cô ta gần như nổ tung, cô ta lao đến nắm lấy cánh tay của Tiêu Khôn Hoằng.
Bọn họ biết sự thật này từ khi nào?
“Ngọc San, con làm sao vậy?”
‘Vương Duyệt thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng nhắc nhở cô ta, người khác chưa còn chưa nói ra mà cô ta đã tự hoảng loạn trước rồi.
Vương Ngọc San lúc này mới phản ứng lại, lòng bàn chân thoáng ớn lạnh, cô ta xấu hổ rụt tay lại: “Con chỉ, con chỉ quan tâm đến anh ấy”
“Cô sợ rằng tôi sẽ nói ra sự thật rằng Hải Đào không phải con trai tôi sao?”
“Anh nói bậy!”
Vương Ngọc San hét lên và cắt ngang lời nói của Tiêu Khôn Hoằng: “Đừng có vu khống cho Hải Đào chỉ vì anh không nhận được quyền thừa kế. Nó vẫn là một đứa con nít, nó vô tội mà.”