Sau một đêm, Ân Trường Hoan tỉnh lại từ sớm, thần thanh khí sảng, tinh thần tốt như được ăn đại bổ hoàn.
Thường ngày nàng đều sẽ ngủ đến giờ Thìn(*) mới có thể tỉnh lại, vậy mà hôm nay rất thần kỳ là không đến giờ Thìn đã tỉnh.
(*) Giờ Thìn: 7h-9h sáng.
Quay đầu nhìn Diệp Hoàn còn đang ngủ bên cạnh, chẳng lẽ là buổi tối hôm qua nàng thải dương bổ âm, cho nên hôm nay mới có thể tỉnh sớm như vậy.
Nhớ lại chuyện buổi tối hôm qua, Ân Trường Hoan mím môi, chuyện này so với tưởng tượng còn dễ chịu thú vị hơn.
Tối hôm qua Diệp Hoàn trở về thì đánh thức nàng dậy, bọn họ cùng nhau tham khảo một chút chuyện sinh sản vì quốc gia phát triển, mà biểu hiện của Diệp Hoàn khiến nàng rất hài lòng, không chỉ hắn vui vẻ mà nhiều hơn chính là đang quan tâm nàng, đã ôn nhu lại mạnh mẽ, cũng may nàng tập võ thể lực tốt, nếu không sợ là không chịu nổi, làm nàng có chút ăn tủy trong xương mới biết nó cũng ngon.
Cái này không thể trách nàng, muốn trách thì trách Diệp Hoàn quá mê người, bình thường mặc áo quan đã rất đẹp, không ngờ là không mặc quần áo, lộ ra thân thể thon gầy lại càng mê người hơn, cho nên hai người bọn họ đến nửa đêm vẫn còn.
Ân Trường Hoan nhẹ nhàng khẽ động muốn rời giường, nàng có hơi đói bụng, xem ra việc này phí thể lực.
Nàng vừa mới động, nam nhân ngủ ở bên cạnh lập tức nắm lấy eo nàng, còn chưa tỉnh ngủ, thanh âm trầm thấp "Còn sớm, ngủ thêm một lát."
Ân Trường Hoan thuận thế dựa sát vào ngực Diệp Hoàn, nũng nịu "Thế nhưng ta đói, mà ta còn muốn đi thay quần áo."
Vẻ mặt Diệp Hoàn cứng lại, không ngờ Ân Trường Hoan sẽ ở trước mặt hắn ngay thẳng nói thay quần áo, dù sao các quý nữ đều ít khi nói thay quần áo trước mặt nam tử, bất nhã.
Thấy Diệp Hoàn sửng sốt, Ân Trường Hoan bật cười, ngồi thẳng lên, hôn lên mặt Diệp Hoàn, nàng cười thản nhiên "Tối hôm qua vất vả thái tử điện hạ rồi, người có thể ngủ thêm một hồi nha."
Nhìn Ân Trường Hoan hoàn toàn đầy tinh lực như trước đây, Diệp Hoàn mấp máy môi, mặt mày hơi nhíu, không phải đều nói nữ tử mảnh mai, ngày hôm sau sẽ rất khó chịu sao, vì cái gì mà Trường Hoan của hắn lại tinh thần như thế, rõ ràng buổi tối hôm qua hắn cố gắng như vậy, xem ra còn cần rèn luyện thân thể nhiều hơn.
Không có Ân Trường Hoan ngủ cùng, Diệp Hoàn xoay người rời giường, đi đến chỗ để của hồi môn của Ân Trường Hoan.
Gỗ tử đàn để của hồi môn rộng rãi bằng phẳng, phía trên bày đầy các loại bình, lọ, cao thấp, to nhỏ, có màu trong suốt, cũng có màu ngà sữa.
Diệp Hoàn không nhịn được cầm lấy một bình, Trường Hoan dùng những thứ này hẳn là hiệu quả hơn so với hắn.
"Chàng làm gì vậy?" Ân Trường Hoan mặc áo ngủ hồng nhạt đi ra từ tịnh thất, nhìn thấy Diệp Hoàn cầm một bình dưỡng da, nàng nói "Chàng muốn dùng sao?"
"Không cần." Diệp Hoàn đặt bình lưu ly xuống, mỉm cười nói "Ta là một nam tử, dùng cái này làm gì."
Ân Trường Hoan kéo cái dây bên giường, vang lên tiếng chuông thanh thúy "Ai bảo nam tử thì không thể dùng, nam tử là tường đồng vách sắt sao, không dưỡng cho tốt thì sẽ biến thành vỏ cây già đấy."
Vỏ cây già...
Khoé mắt Diệp Hoàn căng ra, dùng cái này để hình dung thật sự là không còn chút thể diện nào.
Nghe thấy tiếng chuông, Nhược Vân dẫn theo một hàng cung nữ vào, hầu hạ Ân Trường Hoan rửa mặt, trong đó có mấy cung nữ là hầu hạ Diệp Hoàn, nói là hầu hạ kỳ thật cũng chỉ là bưng nước.
Nha hoàn thϊếp thân bên người nam tử phần lớn đều ôm tâm tư khó nói, Ân Trường Hoan đánh giá mấy cung nữ này, dung mạo thanh tú, làm việc quy củ, con mắt không nhìn loạn, Ân Trường Hoan coi như hài lòng.
Mặc dù nàng rất tự tin Diệp Hoàn sẽ không sủng hạnh cung nữ, nhưng nếu có cung nữ dám ngấp nghé Diệp Hoàn, nàng vẫn sẽ có chút không thoải mái.
Rửa mặt xong, phần lớn cung nữ lui ra, chỉ để lại vài người hầu hạ Ân Trường Hoan trang điểm, thấy mấy cung nữ hầu hạ Diệp Hoàn cũng đi, Ân Trường Hoan hỏi "Chàng không cần họ buộc tóc sao?"
"Tự ta có thể." Diệp Hoàn tự mình buộc tóc, thấy Ân Trường Hoan đang trang điểm, thỉnh thoảng lại nhìn mấy cung nữ, nhân tiện nói "Ta trước kia bên người đều là thái giám hầu hạ, nhưng bây giờ thay đổi nên để bọn hắn tuyển mấy cung nữ vào."
Đây là cố ý giải thích với nàng sao? Ân Trường Hoan khẽ gật đầu, lấy ra một ít ngưng sương, dùng ngón tay chấm lên chóp mũi Diệp Hoàn "Ngoan, bây giờ chàng là người của ta, gương mặt này cũng là ta, phải bảo dưỡng thật tốt."
Chóp mũi hơi lạnh, Diệp Hoàn dung túng tùy ý để Ân Trường Hoan bôi mỹ phẩm lên mặt hắn.
Chuẩn bị xong, hai người đi dùng bữa sáng, một bàn tròn đầy chén dĩa.
"Nhiều như vậy?" Đủ cho một bàn người ăn.
Vô luận là hoàng đế hay là thái tử, mỗi ngày bữa đồ ăn đều là có lệ, đồ ăn không thể vượt qua một số lượng nhất định. Muốn mỗi bữa ăn như thế, không được bao lâu liền có nhân sâm Diệp Hoàn xa xỉ vô độ.
Diệp Hoàn thay Ân Trường Hoan kéo ghế "Phòng bếp không biết nàng thích ăn gì, ngày mai sẽ không nhiều như vậy, nàng chọn món mình thích ăn là được, ngẫu nhiên một lần cũng không sao."
Ân Trường Hoan ngồi xuống, nhìn bàn đồ ăn, thấy có cháo tứ hồng, nàng trước múc cho Diệp Hoàn "Tối hôm qua vất vả rồi, ăn nhiều một chút."
Cháo tứ hồng là từ đậu đỏ, đậu phộng hoa sinh, gạo tím, táo đỏ nấu thành cháo, bổ khí huyết, thích hợp cho nữ nhân, Diệp Hoàn vừa nhìn liền biết đây là phòng bếp đặc biệt chuẩn bị cho Ân Trường Hoan, lại nghe Ân Trường Hoan nói, nét mặt của hắn ngưng lại, Trường Hoan nghiêm túc sao?
Ân Trường Hoan không để ý Diệp Hoàn trong lòng phức tạp, nàng thật vui vẻ bắt đầu ăn, ăn một miếng sủi cảo tôm, nhìn ra được nàng là thật sự rất đói.
Ăn ba miếng sủi cảo tôm, thấy Diệp Hoàn còn chưa động đũa, nàng ngạc nhiên nói "Chàng sao còn chưa ăn, không đói bụng sao?"
"Không có. " Diệp Hoàn mỉm cười "Ta là đang cảm động Trường Hoan múc cháo cho ta."
Ân Trường Hoan nhíu mày, nàng sao lại cảm giác không giống như vậy.
Dùng xong bữa sáng, thấy thời gian cũng không còn sớm, Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn rời Đông Cung đến Khôn Ninh cung.
Thái tử thành thân, hoàng đế cố ý bãi triều ba ngày để chúc mừng, hôm nay sẽ ở Khôn Ninh cung chờ Ân Trường Hoan cùng Trường Hoan đến thỉnh an.
Khôn Ninh cung, thấy hoàng đế cười tươi, hoàng hậu nói "Hoàng đế rất vui!"
Hoàng đế gật đầu, hắn rất kính trọng hoàng hậu, nói "Năm ngoái xảy ra chuyện của lão ngũ, trẫm vẫn luôn cảm thấy thẹn với Gia Di, bây giờ Trường Hoan có thể gả cho Phó Hoàn, trẫm dù có đi xuống cũng có mặt đi gặp Gia Di."
"Đang tốt đẹp, hoàng thượng nói chuyện này làm gì." Hoàng hậu không đồng ý nói "Mấy người Trường Hoan đều còn trẻ, người còn phải đợi để ôm con của bọn chúng nữa."
Hoàng đế cười ha ha, nắm chặt tay hoàng hậu "Hoàng hậu nói rất đúng."
Thân phận Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan nổi bật, hai người bọn họ vừa thành thân lộ diện, những người hơi có địa vị đều tới.
"Thái tử, thái tử phi đến!"
Cung nhân ở ngoài điện cao giọng truyền lời, mọi người nghe vậy quay đầu nhìn phía cửa điện, chỉ thấy vàng kim trong ánh nắng, một đôi nam nữ dung mạo trắng sáng cùng nhau bước vào.
Nam tử uy nghiêm không mất ôn hòa, nữ tử khí khái hào hùng không mất kiều mị, không khỏi thừa nhận hai người này rất xứng đôi.
Kỷ Oánh Oánh nhìn Ân Trường Hoan mặt đỏ thắm, bĩu môi nghĩ, thật đúng là người gặp việc vui tinh thần thoải mái, chỉ là khí sắc của Ân Trường Hoan có phải quá tốt rồi không, nhìn so với lúc bình thường thì xinh đẹp hơn, chẳng lẽ chuyện nam nữ này còn có công hiệu dưỡng nhan?
Chỉ là Cố Nguyên không thể, nàng nguyên bản cũng không đẹp bằng Ân Trường Hoan, cứ thế mãi, nàng càng không thể so với Ân Trường Hoan.
Kỷ Oánh Oánh nhếch môi nghĩ nửa ngày, cuối cùng quyết định nàng vẫn là phải khuyên Cố Nguyên đi tìm đại phu, vì mặt của nàng, ngàn vạn không thể giấu bệnh sợ thầy.
Nàng còn nguyện ý gả cho một nam nhân Nam Dương thì hắn có cái gì mà không nguyện ý.
Hoàng tử thành thân không giống người khác là ngày thứ hai phải dập đầu kính trà, tỉ như Đoan vương cùng Cố Như Nguyệt kết hôn trước đó không lâu là không có. Nhưng Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan lại không phải như vậy, bọn họ vừa mới tiến đến, chỉ thấy hoàng đế dang rộng tay ra, mấy cung nhân bên cạnh hoàng đế, hoàng hậu lấy hai cái đệm lót, những người còn lại nâng mấy cái khay, bên trên là trà.
Trông thấy một màn này, trong lòng mọi người giật mình, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy đương nhiên, hoàng đế vốn sủng Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan, làm như vậy cũng bình thường.
Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn trao đổi ánh mắt, sau đó dứt khoát quỳ xuống đệm lót. Đây là hoàng cữu cữu và hoàng cữu mẫu, có gì mà không thể quỳ, mà cái này lại không phải quỳ vô ích, nàng muốn mở thư viện, về sau còn cần nhiều chỗ tiêu tiền.
"Phụ hoàng." Ân Trường Hoan giơ chén trà "Mời dùng trà."
Mặt hoàng đế muốn cười thành đóa hoa, tiếp nhận chén trà uống hai ngụm, lấy từ tay cung nhân một cái hộp gỗ đen đưa cho Ân Trường Hoan, cảm khái nói "Bây giờ rốt cục con cũng danh chính ngôn thuận gọi ta là phụ hoàng."
Ân Trường Hoan sững sờ, sau đó cười ngọt ngào "Trường Hoan cũng rốt cục có thể gọi hoàng cữu cữu là phụ hoàng rồi!"
Hoàng đế nói "Đã gọi trẫm là phụ hoàng mà không còn chuẩn bị lễ vật."
"Đã nhớ kỹ. " Ân Trường Hoan nghiêng đầu, giảo hoạt nói "Ta không ngại phụ hoàng ký sổ!"
"Hoàng hậu, nàng xem đứa nhỏ này." Hoàng đế nói với hoàng hậu "Vậy mà có thể nói ra loại lời này."
Hoàng hậu che miệng cười "Còn không phải do hoàng thượng sao, trách ai được!"
Tiếp tục kính trà, hoàng hậu cho Trường Hoan một hộp gỗ, Diệp Hoàn cũng được hai hộp.
Người đang ngồi đều hiếu kì trong hộp chứa là cái gì nhưng có hoàng đế và hoàng hậu ở đây, không ai dám mở miệng hỏi. Còn có Ân Trường Hoan làm việc vô thường, không cẩn thận sẽ dễ dàng tự rước lấy họa.
Kính trà xong, hoàng đế cùng bọn họ đi Từ Ninh cung, thỉnh an Trịnh thái hậu.
Trịnh thái hậu đã sớm chờ ở chính điện, thấy ba người hoàng đế đến, bà nói "Hoàng đế sao cũng tới?"
Hoàng đế trước chắp tay làm lễ với Trịnh thái hậu, sau đó ngồi vào cạnh Trịnh thái hậu "Chuyện tốt như vậy, trẫm đương nhiên muốn đến chỗ mẫu hậu."
Trịnh thái hậu ấm áp "Hoàng đế có lòng."
Bà năm đó nuôi hoàng đế không hoàn toàn là cảm thấy hoàng đế đáng thương, càng nhiều hơn chính là vì bà, thậm chí cho tới bây giờ, bà còn có ý vô tình lợi dụng hoàng đế, nhưng không thể không thừa nhận, lúc Gia Di rời đi, có thể khiến cho bà tiếp tục chống đỡ không chỉ là Trường Hoan, còn có hoàng đế đối với bà thật lòng quan tâm.
Nuôi lớn hoàng đế đại khái là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời bà.