Sau khi cùng Kỷ Oánh Oánh tách ra, Cố Nguyên sau khi đứng như chờ chồng tại chỗ đứng trong chốc lát, sau đó đi Ngự Thư Phòng, cầu kiến hoàng đế. Nghe được Cố Nguyên cầu kiến, hoàng đế mày nhíu lại, lộ ra như suy tư gì biểu tình.
Kỷ Oánh Oánh ở cùng Cố Nguyên là do Giá Hoà tính kế. Nếu không lấy lý do Cố Nguyên cùng Kỷ Oánh Oánh ở chung một phòng mà tứ hôn cho bọn họ, hoàng đế trong lòng lo lắng Cố Nguyên sẽ không muốn kết hôn với Kỷ Oánh Oánh.
Nếu là trước kia, hoàng đế tự nhiên sẽ không quản Cố Nguyên có thể hay không để ý, nhưng có trường hợp của Gia Di trưởng công chúa gả cho Ân Bác Văn, cuộc sống của họ không hạnh phúc thì hoàng đế không thể không lo lắng nhiều một chút.
“Truyền hắn vào.” Hắn muốn biết Cố Nguyên cầu kiến hắn là vì chuyện gì.
Cố Nguyên bước đi thong dong đi vào Ngự Thư Phòng, không kiêu ngạo cũng không suy nịnh hành lễ, rồi sau đó nói, “Nhu Nhạc quận chúa tính cách thẳng thắn, thiên chân hoạt bát, tâm địa thiện lương, là cô nương tốt, vi thần thỉnh cầu Hoàng Thượng thành toàn cho vi thần và Nhu Nhạc quận chúa.”
Nói xong hắn quỳ xuống đất trên mặt đất phát ra phịch một tiếng.
Hoàng đế ánh mắt giật giật, hạ râu, trầm giọng nói, “Vợ chồng chung sống chú trọng là tình đầu ý hợp, Phải là do hai bên tự nguyện. Dù sao chuyện đã đến nước này cũng không phải lỗi của ngươi, trẫm cùng Nhu Nhạc đều sẽ không cưỡng cầu với ngươi.”
“Không có.” Có một số việc trong lòng biết rõ ràng nhưng lại không nhất định phải nói ra, Cố Nguyên thành khẩn nói, “Vi thần không chỉ bởi vì chuyện kia mới đến cầu thú Nhu Nhạc quận chúa.”
“Không dối gạt Hoàng Thượng, trước kia gia mẫu liền cố ý bắt vi thần kết hôn với Nhu Nhạc quận chúa, vi thần bản nhân đối Nhu Nhạc quận chúa cũng rất có hảo cảm. Nếu có thể cưới quận chúa là vợ, nhất định trân trọng, không để cho quận chúa chịu nửa phần ủy khuất.” Cố Nguyên nói thật sự chân thành.
Hoàng đế trầm ngâm nói, “Nhu Nhạc là cháu ngoại gái trẫm yêu thương, tuy rằng thân nó phạm sai lầm, nhưng trẫm cùng với Thái Hậu Trường Hoan đều không có giận chó đánh mèo với nàng, nàng vẫn là tôn quý vô hạn quận chúa. Sự chung thân đại sự của nó, trẫm còn cần cẩn thận suy xét, cũng muốn dò hỏi Nhu Nhạc cùng với ý kiến của bà ngoại của quận chúa.”
Cố Nguyên đứng dậy, “Vi thần thật lòng với quận chúa, thỉnh Hoàng Thượng nói với Nhu Nhạc quận chúa về tâm ý của vi thần.”
Cố Nguyên sau khi rời đi, Hoàng đế cho người đến thuật lại sự tình cho Nhu Nhạc quận chúa nghe
Đây là chuyện xảy ra sau khi hoàng đế lần đầu tiên tới Từ An Cung, Triệu thái hậu chưa thân thiện với hắn, nhưng cũng chưa nói những lời tổn thương đến hắn, gọi Kỷ Oánh Oánh tới dùng cơm trưa.
Dùng xong cơm hoàng đế trình bày hắn đến là có ý muốn Triệu thái hậu đối với thân phận của Cố Nguyên nên miễn cưỡng vừa lòng, tuy nhiên ngược lại với suy nghĩ của hắn, Triệu thái hậu nhàn nhạt nói nếu Kỷ Oánh Oánh đồng ý bà ấy liền không ý kiến.
Kỷ Oánh Oánh tự nhiên không có không đồng ý. Nhìn vào khuôn mặt gầy gò của Kỷ Oánh Oánh, hoàng đế nhẹ giọng nói, “Oánh Oánh, nếu con không muốn không cần miễn cưỡng, có Hoàng cữu cữu ở đây, trước kia con có thế nào thì ta cũng đều có thể bao dung cho con.”
Sự tình hiện tại đều là do mẫu thân của nàng gây ra nhưng khi nghe hoàng đế nói, hốc mắt nàng trong nháy mắt liền đong đầy nước mắt. Nàng xoa xoa nước mắt, mang theo nụ cười nói, “Hoàng cữu cữu yên tâm, con là thiệt tình muốn gả cấp Cố Nguyên, có ngài cùng bà ngoại, con sẽ không ủy khuất chính mình.”
Hoàng đế vui mừng, trong lòng lại suy nghĩ, nếu Gia Hòa không có hại Gia Di, hiện tại Trường Hoan cùng Oánh Oánh hạnh phúc vui sướиɠ đến cỡ nào, tuy nhiên hiện tại một người mất đi mẫu thân, một người thì bị mẫu thân tính kế.
.
“Ngươi hôm nay tiến cung?”
Cố Nguyên mới vừa trở lại Nam Dương quận vương phủ đã bị mẫu thân hắn gặng hỏi, hắn gật đầu, “Đúng vậy.”
hắn biết mẫu thân trước kia cố ý muốn cho hắn cưới Kỷ Oánh Oánh, hắn nói, “Con đi gặp Hoàng Thượng, nói chuyện của Nhu Nhạc quận chúa.”
Nam Dương quận vương phi nghe vậy sắc mặt đại biến, “Ngươi chủ động đi nói?”
Cố Nguyên nhíu nhíu mày, kỳ quái nhìn mẫu thân, “Mẫu thân lúc trước không phải muốn con cưới Nhu Nhạc quận chúa sao?”
Nam Dương quận vương phi thở dài nói, “Đó là lúc trước, hiện giờ tình hình đã thay đổi.”
Gia Hòa bị phế, hiện giờ Kỷ Oánh Oánh tuy rằng còn có Triệu thái hậu cùng hoàng đế sủng ái, nhưng Triệu thái hậu tuổi tác đã cao, hoàng đế cũng chung quy muốn thoái vị, về sau liền thiên hạ chính là của Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan. Mẫu thân của Kỷ Oánh Oánh hại mẫu thân Ân Trường Hoan, Ân Trường Hoan làm sao lại đối xử tử tế với nàng.
Vốn dĩ Cố Nguyên cùng với Kỷ Oánh Oánh cùng một chỗ nàng cho rằng hoàng đế nhất định sẽ tứ hôn cho bọn họ, ai ngờ vẫn luôn không có thánh chỉ ban hôn, nàng còn tưởng rằng chuyện này liền như vậy đi qua.
“Tình hình chính là nàng là từ nhất phẩm quận chúa, nàng gả cho con là gả thấp.” Cố Nguyên ngữ khí hơi lạnh, “Còn nữa con đã gặp và nói với Hoàng Thượng, chẳng bao lâu nữa thánh chỉ liền sẽ ban xuống, mẫu thân vẫn là đi chuẩn bị đến Kỷ gia một chuyến đi.”
Kỷ Oánh Oánh cùng Ân Trường Hoan bất đồng, muốn xác định việc hôn sự của Kỷ Oánh Oánh cùng Cố Nguyên, Nam Dương quận vương phi còn muốn chạy ra xa Kỷ gia nữa là.
“Phụ thân ngươi còn không có đồng ý đâu?” Nàng muốn dùng Nam Dương quận vương tới áp chế Cố Nguyên. Cố Nguyên nhàn nhạt trả lời, “Phụ thân nói, kinh thành nơi này mọi chuyện còn có thể toàn quyền quyết định, bao gồm cả việc hôn sự của con và Oánh Oánh.”
Nam Dương quận vương phi chán nản, nàng thực không cao hứng, nhưng dẫu có không cao hứng cũng chỉ có thể dựa theo Cố Nguyên nói mà làm, đồng thời ở trong lòng mắng Gia Hòa vài câu, nếu không phải nàng tính kế, Cố Nguyên như thế nào sẽ trời xui đất khiến trúng kế, hiện tại còn muốn cưới Kỷ Oánh Oánh.
Ba ngày sau, hoàng đế hạ chỉ cho Cố Nguyên cùng Kỷ Oánh Oánh tứ hôn.
Nghe thấy cái này tin tức, Ân Trường Hoan thần sắc ngưng trụ, bật thốt lên nói, “Đầu Kỷ Oánh Oánh bị làm sao không vậy?.”
Nàng nói rồi Kỷ Oánh Oánh Cố Nguyên kết hôn sẽ không hạnh phúc đâu nhưng hoàng đế như thế nào còn chấp nhận cho Kỷ Oánh Oánh cùng Cố Nguyên tứ hôn. Nàng không tin hoàng đế tứ hôn trước không hỏi qua ý kiến của Kỷ Oánh Oánh.
Ân Trường Hoan thẳng đến Từ An Cung, tìm được Kỷ Oánh Oánh, “Hoàng cữu cữu như thế nào cho ngươi cùng Cố Nguyên tứ hôn?”Kỷ Oánh Oánh nhìn thấy Ân Trường Hoan thì bị bất ngờ đến nỗi làm đổ ly mật thủy, lúc sau bình tĩnh nói, “Ta quần áo lộn xộn lại cùng hắn cùng chỗ, ta không gả hắn thì gả cho ai?”“Còn nữa hắn không có chính thê, Ta gả cho hắn sẽ trở thành vợ chính thức. Mà nói thực sự thì ta rất thích hắn” Ân Trường Hoan đi đến bưng ly nước lên liền uống cạn một hơi sau đó tiếp tục nói “Ngươi là quận chúa, có đất phong có thực ấp, lại không phải những cái đó không có chỗ dựa. Ngươi thật sự biết rằng hắn không yêu thương gì ngươi hết ngươi cũng bằng lòng sao?.”
Kỷ Oánh Oánh nói, “Ta biết, nhưng ta cảm thấy cũng không có gì không tốt, ngươi không nghe câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén hay sao” lời nói của nàng trong mắt Ân Trường Hoan, thanh âm giống như đang tự an ủi chính bản thân mình “Dù sao người ta thích cũng sẽ không thích ta.”
Ân Trường Hoan cũng đích xác không nghe rõ câu cuối, “Ngươi nói cái gì?”
“Không có gì, chuyện này ta đã quyết định rồi, thánh chỉ cũng đã hạ, ngươi liền không cần nói nữa.” Kỷ Oánh Oánh nhìn nhìn Ân Trường Hoan, “Ngươi nói thêm gì nữa ta đều phải cho rằng ngươi thực thích ta đó.”
“Ta thích ngươi?” Ân Trường Hoan đứng lên, vẻ mặt không thể tưởng tượng, “Ta sao có thể thích ngươi?”
“Sao lại không được,” Kỷ Oánh Oánh lười biếng dựa vào ghế, bĩu môi, “Ngươi không thích ta ngươi quản ta gả ai cho ai làm cái gì.”
“Ngươi…… Ngươi……”
Giờ phút này hai nàng giống đổi vị trí cho nhau vậy, như ngày thường đều là Ân Trường Hoan nói còn Kỷ Oánh Oánh á khẩu không trả lời được, này vẫn là lần đầu tiên Ân Trường Hoan không biết nên phản bác lại lời của Kỷ Oánh Oánh như thế nào.
“Ta lười cùng ngươi nói chuyện đó rồi!”
Ân Trường Hoan tức giận đến đi nhanh rời đi, vừa đi vừa tưởng, xem ra không ngừng là Kỷ Oánh Oánh đầu có vấn đề, nàng đầu cũng có vấn đề. Kỷ Oánh Oánh phải gả Cố Nguyên gả là được, nàng làm gì cứ như vậy vội vàng hốt hoảng tới đây ngăn cuộc hôn nhân này làm gì chứ.
Bị Kỷ Oánh Oánh làm cho tức chết, Ân Trường Hoan không về Từ Ninh Cung, nàng đi thẳng đến Đông Cung, phải nhìn Diệp Hoàn một cái có như vậy mới có thể làm cho nàng vui vẻ một chút.
Bởi vì sự việc của Gia Hòa, Diệp Hoàn còn không có hoàn toàn từ Vĩnh Vương phủ dọn tiến Đông Cung, nhưng đã bắt đầu ở Đông Cung xử lý sự vụ.
Ân Trường Hoan vừa đến Đông Cung cửa liền có công công ân cần tới đón tiếp nàng, vào Đông Cung, lại có một công công có phẩm cấp cao hơn tới tiếp đãi nàng, vẫn là cái người quen ― tiểu Cao công công.
Ân Trường Hoan kinh ngạc, “Ngươi như thế nào ở chỗ này?”Tiểu Cao công công hướng Ân Trường Hoan dẫn đường, “Thác quận chúa vạn phúc, thái tử điện hạ bên này đang thiếu người, cha nuôi nghĩ nô tài ngày xưa ở quận chúa trước mặt có thể nói một hai câu, liền đem nô tài phái lại đây.”
Diệp Hoàn cùng mặt khác Vương gia hoàng tử bất đồng, những người đó lớn lên ở trong cung, bên người không thiếu thái giám sai sử. Diệp Hoàn lớn lên ở ngoài cung, tự nhiên liền không có, nhưng hắn hiện tại là Thái Tử, về sau lại là hoàng đế, bên người tổng không thể không có thái giám công công, hiện tại này đó Đông Cung cung nhân về sau liền phải vẫn luôn đi theo Diệp Hoàn.
Ân Trường Hoan nói, “thế Thái Tử làm việc ở đâu.” Tiểu Cao công công thực vui mừng ai một tiếng. Còn chưa tới cửa thư phòng, Ân Trường Hoan liền từ xa thấy Diệp Hoàn đang đứng trước cửa thư phòng, kim quan vấn tóc, ăn mặc Thái Tử thường phục, tuấn lãng đến không tưởng được.
Đứng ở tại chỗ chờ Diệp Hoàn đi đến nàng trước mặt, Ân Trường Hoan duỗi tay nâng lên cằm Diệp Hoàn, lấy ngữ khí của một kẻ ăn chơi trác táng trêu đùa, “Đây có phải là người ta từng quen không thế, như thế nào lớn lên lại đẹp như vậy?”
Diệp Hoàn nắm lấy Ân Trường Hoan tay, liếc liếc mắt một cái tiểu Cao công công bất đắc dĩ nói, “Còn có cung nhân ở đây.”
Tiểu Cao công công lập tức lui xuống, dùng hành động nói cho Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan có thể làm như hắn không tồn tại. Làm nô tài quan trọng nhất chính là phải có ánh mắt, đặc biệt là loại này thời điểm này.
Thấy động tác của tiểu Cao công công Ân Trường Hoan phụt một tiếng bật cười, đối Diệp Hoàn nói, “Tiểu Cao công công rất thú vị.”
Tiểu Cao công công trong lòng vừa động, hiện tại Đông Cung công công vô luận là hắn loại này quản sự vẫn là giống nhau tiểu thái giám làm đều là bưng trà đổ nước sống, còn không có cái nào có thể làm Thái Tử xem với con mắt khác.
Diệp Hoàn nhìn tiểu Cao công công liếc mắt một cái, “Nếu Trường Hoan cảm thấy ngươi thú vị, về sau ngươi liền tới gần nàng hầu hạ đi.”
Tiểu Cao công công mừng như điên, ngữ khí lại vẫn cứ bình tĩnh, “Tuân mệnh” lại cấp Ân Trường Hoan nói lời cảm tạ, “Đa tạ quận chúa.”
“Về sau cần phải hảo hảo cấp Thái Tử làm việc,” giọng điệu uy nghiêm của Ân Trường Hoan làm rõ ràng là không quá thuần thục, “Nếu dám phản bội, đừng nói Thái Tử, ta nhưng đều là sẽ không tha cho ngươi.”
“Là, nô tài tuân mệnh.”
Diệp Hoàn nói, “Lui ra đi.”
Tiểu Cao công công khom người lui ra, còn chưa đi hai bước nghe được quận chúa dùng có khác ý vị ngữ khí nói, “Hiện tại không ai, ta……"
Tiểu Cao công công sau khi lui ra liền cảm thán, quận chúa chính là quận chúa, không bình thường, đến thái tử điện hạ đều dám trêu chọc được.