Đức Dương Quận Chúa

Chương 67: Có lại tư lợi bội ước nữa không?

"Quận chúa có lệnh, tại hạ tất nhiên sẽ tuân theo, chỉ là quận chúa vừa mới nói không được động thủ." Khoé miệng Diệp Hoàn hơi vểnh lên, thần sắc mười phần vui vẻ "Vậy mà quận chúa lại tư lợi bội ước với tại hạ."

"Kia là chỉ chàng cũng không phải nói ta, mà ta hôn là dùng miệng, cũng không phải dùng tay dùng chân, không tính là nuốt lời." Ân Trường Hoan hất cằm lên, biện bạch đúng lý thẳng khí tráng "Lại nói, ta vừa rồi hỏi chàng."

"Thế nhưng ta còn chưa kịp trả lời."

"Không trả lời thì chính là ngầm thừa nhận." Ân Trường Hoan nhìn chằm chằm Diệp Hoàn, thâm trầm hỏi "Chẳng lẽ chàng hối hận rồi?"

Diệp Hoàn hoài nghi nếu hắn mà gật đầu một cái thì nắm đấm của Ân Trường Hoan sẽ rơi vào người hắn mất.

"Đương nhiên sẽ không hối hận." Diệp Hoàn rất tiếc mệnh "Ta chỉ muốn hỏi quận chúa là có thể chỉ nói chuyện thôi không, không động thủ cũng không động cước."

"Nghĩ hay lắm. " Ân Trường Hoan không để ý dáng vẻ, liếc mắt Diệp Hoàn, không có chút chột dạ nào "Buổi tối lót cao gối mà ngủ."

"Đây là có ý gì?"

Ân Trường Hoan đi lên phía trước, quay người cười xán lạn "Bởi vì lót cao gối mới nằm mơ đẹp được."

"Quận chúa, người không thể như vậy."

"Ta cứ như vậy đấy, chàng định làm gì?"

"Vậy người có lại tư lợi bội ước nữa không?"

"Đương nhiên không, chàng cũng nói ta nuốt lời...

Trước khi rời khỏi phủ quận chúa, Diệp Hoàn nói "Quận chúa, hôm nào chúng ta đến Vấn Đạo am đi!"

"Vấn Đạo am?" Ân Trường Hoan ngạc nhiên nói "Đi đến đó làm gì?"

(Truyện edit duy nhất trên s1apihd.com: @Candy_0410_)

"Mẫu thân của ta tu hành ở đó. " Ngữ khí Diệp Hoàn ôn nhu "Ta muốn dẫn người đi gặp bà ấy. "

Ân Trường Hoan không lập tức đồng ý, nghe nói mẹ chồng và con dâu đều là rất khó sống chung, vạn nhất mẫu thân Diệp Hoàn không thích nàng thì sao?

"Ta trong khoảng thời gian này đang bận bịu việc nhập hoàng lăng của mẫu thân, chờ ta làm xong sẽ đi với chàng."

Đã có quyết định di dời phần mộ của Gia Di trưởng công chúa vào trong hoàng lăng, nhưng chuyện dời mộ không phải nói cái là làm ngay được, phải chọn thời gian và thời điểm thích hợp, Khâm Thiên giám nói là tháng mười thích hợp dời mộ nhất.

Nhưng dù vậy, Ân Trường Hoan cũng không vội, đây là do nàng muốn chối từ mà thôi.

.

Sau khi biết được thân phận Diệp Hoàn, Phó Lạc cực kỳ phẫn nộ, lập tức muốn nghĩ cách để đối phó.

Lấy sự sủng ái của hoàng đế với Diệp Hoàn, lại thêm việc Diệp Hoàn thích Ân Trường Hoan, nếu hai người bọn họ mà thành thân, Diệp Hoàn sẽ như hổ thêm cánh, đừng nói là hắn, chỉ sợ là Phó Dịch cũng khó thắng nổi Diệp Hoàn.

Mà muốn đối phó Diệp Hoàn, nhất định phải thừa dịp lúc Diệp Hoàn chưa khôi phục thân phận hoàng tử, một khi thân phận của Diệp Hoàn lộ ra ngoài ánh sáng thì đối phó với hắn sẽ càng khó hơn.

Nhưng cho dù bây giờ đối phó Diệp Hoàn cũng không phải chuyện đơn giản, cho nên không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải làm thật gọn gàng, mấu chốt là phải cam đoan bản thân không bị hoài nghi.

Phó Lạc nhắm mắt nửa ngày, bỗng nhiên mở mắt, sát ý đáy mắt chợt lóe lên, hắn nói "Tiết lộ chuyện này cho lục đệ, lục đệ vốn đã bất mãn việc mình bị xếp sau, sợ là sẽ không thích một hoàng huynh vô duyên vô cớ nhảy vào."

Anh vương Phó Triết luôn hữu dũng vô mưu, làm việc xúc động, nếu hắn biết được thân phận của Diệp Hoàn, dưới sự phẫn nộ sẽ làm ra chuyện gì thì cũng không khó mà đoán được, huống hồ Phó Lạc còn có sắp xếp người bên Phó Triết.

Cho dù Phó Triết không có quyết định kia thì người của Phó Lạc cũng sẽ cho người dẫn hắn tới bước đó.

Nếu Phó Triết thật sự trừ khử được Diệp Hoàn, vậy tất nhiên là tất cả đều vui vẻ, nếu không thể thì cũng không liên quan gì tới Phó Lạc.

Tra ra được thân thế Diệp Hoàn, Phó Lạc rất tán dương Chung Linh làm tâm tình hắn tốt lên rất nhiều, trở lại Chung gia hắn không về viện tử mà tới đến một tiểu viện ở ngoài.

Chung gia không giống với các thế gia khác là có nuôi phụ tá môn khách, người ở tiểu viện này họ Ngô, đến Chung gia được mấy năm, vẫn luôn không được trọng dụng, nhưng hai ngày gần đây Chung Linh bỗng nhiên để ý đến hắn.

"Ngô tiên sinh." Giọng Chung Linh tràn đầy ý mừng "Mọi chuyện giống hệt những gì ngươi đoán trước đó, Diệp Hoàn vậy mà lại là hoàng tử."

Thời gian trước đó, Chung Linh vì muốn lôi kéo Phó Lạc mà hao tổn bao tâm cơ, còn vì Diệp Hoàn mà sinh lòng bất mãn, lúc đó có mắng Ngô tiên sinh này vài câu, kết quả vị Ngô tiên sinh này bình thường bất hiển sơn bất lộ thuỷ(*) lại nói mình nghi ngờ thân phận Diệp Hoàn.

(*) Bất hiển sơn bất lộ thuỷ: che giấu tài năng.

Chung Linh vốn cũng không để ở trong lòng, nhưng hôm đó hắn chợt nhớ tới có nói trước mặt Phó Lạc, không ngờ lại là thật.

Về sau cũng là Ngô tiên sinh nói nếu Diệp Hoàn thật sự là hoàng tử, hoàng thượng không có khả năng luôn không gặp hắn và mẫu thân hắn, lúc này mới tra được trang tử kia.

Ngô tiên sinh khiêm tốn nói "Ta cũng chỉ là thấy hoàng thượng tin tưởng một bề tôi Diệp Hoàn quá mức mà đoán lung tung thôi, không ngờ vậy mà lại là thành thật."

Chung Linh may mắn nói "May mắn nhờ có suy đoán của ngươi, nếu không vương gia mà đi lôi kéo Diệp Hoàn thì hậu quả khó mà lường được."

"Hoàn toàn chính xác." Ngô tiên sinh cùng Chung Linh chạm cốc, thuận miệng hỏi "Đúng rồi, vương gia đối với Diệp Hoàn có dự định gì chưa, Diệp Hoàn hiện tại vẫn chỉ là một quan viên tầm thường, bây giờ đối phó mặc dù sẽ có chút rủi ro nhưng đến lúc thân phận hoàng tử được khôi phục thì muốn động đến hắn còn khó khăn hơn."

(Truyện edit duy nhất trên s1apihd.com: @Candy_0410_)

"Cái này. . ." Chén rượu đặt ở bên miệng, Chung Linh khó xử, đây là cơ mật, theo lý thuyết thì tuyệt đối không thể nói cho Ngô tiên sinh nhưng có thể tra ra được thân thế Diệp Hoàn thì công lao của Ngô tiên sinh lại không thể bỏ qua, mà Chung Linh về sau còn phải trọng dụng Ngô tiên sinh nữa.

Ngô tiên sinh bỗng nhiên như hiểu ra gì đó, giật mình nói "Là ta lắm mồm, xin công tử thứ lỗi."

Chung Linh uống cạn chén rượu "Ngô tiên sinh là người một nhà, không có gì là không thể nói."

"Đa tạ công tử tín nhiệm."

Ngô tiên sinh từ chỗ Chung Linh biết được Phó Lạc dự định đối phó Diệp Hoàn thế nào ―― hắn muốn Phó Triết xuất thủ ám sát Diệp Hoàn.

Ám sát không phải cách tốt nhất để đối phó Diệp Hoàn nhưng lại là hữu hiệu nhất, chỉ cần có thể gϊếŧ chết được Diệp Hoàn là xong.

.

Nhìn mật thư bị đốt thành tro bụi trong ấm trà, Diệp Hoàn trào phúng nói "Quả đúng như ta dự đoán."

Diệp Nhiên nói "Công tử, ta lập tức phân phó người tăng cường đề phòng."

"Không được, đột nhiên tăng cường đề phòng, vạn nhất bị bọn hắn phát giác, không phải là đang nói cho bọn hắn biết chúng ta đã biết bọn họ muốn ám sát công tử sao?" Diệp Mặc bác bỏ đề nghị của Diệp Nhiên "Nha dịch của kinh thành rất đông, cứu viện cũng nhanh, khả năng thất bại quá lớn, ta nghĩ Anh vương hẳn sẽ không động thủ ở kinh thành."

"Ý ngươi là Anh vương muốn đợi đến lúc công tử ra khỏi kinh thành?"

"Không sai." Diệp Mặc nói "Mấy ngày nữa là ngày hưu mộc, công tử và quận chúa đã hẹn nhau đi ngoại thành cưỡi ngựa, ta nghĩ đây là một cơ hội tốt, Anh vương hẳn sẽ không bỏ lỡ."

Diệp Nhiên như có điều suy nghĩ, gật đầu "Lúc này hạ thủ đúng là cơ hội tốt." Nếu hắn là Anh vương, cũng sẽ chọn lúc này.

Sắc mặt Diệp Hoàn trầm xuống, phủ định nói "Không được, hôm đó quận chúa cũng sẽ đi cùng ta."

Diệp Mặc nói "Võ nghệ quận chúa cao cường, hộ vệ bên cạnh cũng rất giỏi, nếu có quận chúa hỗ trợ, bắt sống người của Anh vương sẽ có lợi hơn cho công tử."

"Ngươi có thể nghĩ tới chỗ này thì Anh vương cũng có thể nghĩ đến." Diệp Hoàn vẫn không đồng ý, lạnh lùng nói "Đến lúc đó Anh vương có thể sẽ từ bỏ hành động, hoặc là phái nhiều người hơn, tình huống sẽ chỉ càng hỏng bét."

Diệp Mặc cúi đầu "Là thuộc hạ cân nhắc không chu toàn."

Diệp Nhiên thầm nghĩ, cái gì mà phái nhiều người hơn, chẳng qua là không muốn Đức Dương quận chúa rơi vào hiểm cảnh mà thôi, nói dễ nghe một chút thì là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Diệp Hoàn nhấc ấm trà lên, đổ nước trà vào trong làm tro tàn của mật thư hoà tan trong trong nước.

"Hôm trước có mưa thu làm thời tiết lạnh hẳn, phân phó phòng thêu thùa làm mấy cái chăn bông màu trắng, hai ngày nữa ta đi đưa cho mẫu thân."