Ngoài cửa, lão Thiết lập tức sai mấy gã nô bộc đến phòng bếp tuyên bữa trưa, Kiều Sở thì phẫn nộ muốn đánh người, nhưng nhìn đến bên ngoài đứng đầy người nên cuối cùng đành phải từ bỏ ý định.
Lúc ăn cơm, Thượng Quan Kinh Hồng bỗng nói: “Nàng muốn đánh ta đúng không, ta cho nàng đánh”
Nếu như hiện tại chỉ có đám người Phương Minh mà hắn nói vậy thì không việc gì, nhưng mấy người đó cũng còn có việc cần phải làm, cũng không thể thường xuyên đi theo tùy thị, mà Tứ Đại với Mỹ Nhân thì mới vừa rồi đã bị hắn điều đi nơi nào không rõ, nên lúc này lão Thiết dẫn vào một đám nô bộc với nha hoàn thay hai người gắp thức ăn.
Kiều Sở đang bới bới cơm, nghe vậy ngẩn ra, nàng đã cố ý cấp cho hắn chút thể diện, vậy mà chính hắn lại đem thể diện vứt đi.
Ngoại trừ lão Thiết, tất cả những người khác đều vừa sợ, vừa kinh ngạc đến ngây người.
Người nam nhân này là chủ tử cho nên hắn tất nhiên là không sợ cái gì.
Kiều Sở nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là nói: “Gia thật biết đùa”
Thượng Quan Kinh Hồng bỗng phất tay để cho nha hoàn đang gắp thức ăn cho nàng tránh ra, còn chính mình thì nhấc tay áo, gắp thức ăn cho nàng, chỉ chốc lát cái dĩa bên cạnh đã bị chất một đống thức ăn.
“Ăn nhiều thịt một chút”
Chỉ một câu đơn giản, nhưng gợi lại trong nàng ký ức những ngày còn ở Thiên thần thôn, hiện giờ cũng chỉ còn là mây khói, nàng lắc đầu cười, có vài phần thoải mái.
Lão Thiết đứng bên cạnh thấp giọng nói: “Kiều chủ tử, thực đơn này là do gia sáng nay trước khi vào triều đã tự mình cẩn thận nghĩ ra rồi giao cho phòng bếp làm”
“Ân” Thấy lão Thiết nói với mình, Kiều Sở cười cười gật đầu đáp lại, còn bên cạnh, Thượng Quan Kinh Hồng giữ nguyên đôi đũa, trầm mặc nhìn nàng ăn cơm, nàng nói nhỏ: “Ăn cơm đi”
“Sở nhi, có phải trong lòng nàng đã vơi đi một phần oán hận rồi hay không?”
Bên tai là thanh âm chứa đầy hy vọng, rồi còn mang theo ý cười trong suốt.
Kiều Sở nghe hắn hỏi trắng ra, nhất thời khiến nàng không biết phải đáp thế nào, vì vậy chỉ im lặng không lên tiếng.
Nàng đã không còn yêu hắn nữa, trừ bỏ cảm giác chán ghét bị hắn đυ.ng chạm vào thân thể ra thì nàng đã không còn oán hận hắn nữa.
Hơn nữa bởi vì nàng sắp được rời đi cho nên tâm trái lại có vài phần thoải mái hơn.
Nàng im lặng suy nghĩ, đuôi mắt lướt qua mấy nô bộc lẫn nha hoàn trong phòng, vẫn như cũ nói: “Ăn cơm đi, không thức ăn nguội mất”
“Nàng trả lời ta đã,” Thượng Quan Kinh Hồng cầm lấy bát, vẫn thản nhiên như cũ nhìn nàng: “Phải như thế nào thì nàng mới không giận ta?”
Kiều Sở giật mình, chợt hiểu được vì sao hắn lại không để cho đám nô bộc, nha hoàn lui đi. Bởi vì nếu không có ai ở đây thì nàng chắc chắn sẽ không trả lời hắn, hiện tại bị hắn ép hỏi, dù là vô tình hay cố ý đi nữa thì cũng khiến cho nàng nảy sinh ác tâm: “Gia quay mặt qua đây đi”
Hai người cùng dùng bữa nhưng thức ăn thì tách riêng ra, hắn ăn chay cho nên thức ăn chỉ toàn là rau củ xanh mướt nhìn qua rất bắt mắt, có điều không nhiều lắm. Còn thức ăn của nàng thì vô cùng phong phú, có mấy món thịt, rồi còn có vài món nhìn vừa quý vừa lạ mà nàng không biết tên gọi là gì, màu sắc đẹp mắt, hương thơm lan tỏa, ngoài ra còn có cả điểm tâm mứt quả đẹp đẽ tinh xảo, đếm sơ qua cũng phải trên mười cái đĩa che kín mặt bàn. Bên cạnh còn có cả một cái bát nhỏ đang hâm nóng trên bếp lò, tỏa ra hương vị ngọt đắng nhàn nhạt, có lẽ là thuốc hay thứ gì đó không rõ.
Nàng nói xong liền gắp lấy một miếng thịt kho đưa tới bên miệng hắn, ra sức bĩu môi: “Ngươi ăn nó, ta sẽ không giận”
Lão Thiết đứng bên cạnh Thượng Quan Kinh Hồng ngay lập tức biến sắc, Thượng Quan Kinh Hồng hơi mị mâu, trong mắt phần nào lộ ra vẻ nặng nề nguy hiểm, Kiều Sở cười, chỉ vừa nói được một câu, Thượng Quan Kinh Hồng đã cúi đầu ngậm lấy đầu đũa của nàng.
Màn cửa sổ bằng lụa mỏng xốc lên, hạt mưa rơi nghiêng nghiêng xiêu vẹo trong gió, tiếng mưa rơi tí tách, rõ ràng cách rất xa cửa sổ, nhưng cảm giác như có hạt mưa lạnh lẽo tạt vào trên các đốt ngón tay, làm tay Kiều Sở run lên, Thượng Quan Kinh Hồng lại vững vàng nắm lấy tay nàng, ăn.
Tay hắn thực bình tĩnh, lực đạo rất lớn, nàng muốn rút tay lại nhưng không tài nào rút nổi.
Hắn ăn rất nhanh, không nhai kỹ giống như bình thường mà vội vàng nuốt xuống, rồi ngay tức khắc liền đứng lên, bước đến gần cái bình ngọc đặt cạnh trường tháp bên cửa sổ, cúi đầu nôn mửa.
Đập vào mắt nàng là thân hình cao lớn hơi cúi thấp của hắn, lọt vào trong tai là thanh âm nặng nề phát ra từ sâu bên trong cuống họng, làm cho đôi đũa trong tay nàng thốt nhiên rơi xuống đất.
Lập tức có nha hoàn rót một chén trà, kinh sợ run rẩy nhè nhẹ đưa tới cho hắn, Thượng Quan Kinh Hồng cầm lấy chén trà, cẩn thận súc miệng, đứng thẳng người dậy, vung tay lên lệnh cho tất cả mọi người lui ra ngoài.
Chỉ một lát sau tất cả đều đã lui ra, cánh cửa khép lại, che đi hoa cỏ đình viện chìm trong màn mưa bên ngoài.
Thượng Quan Kinh Hồng nhìn thẳng vào nàng, trong mắt là một ngọn lửa cháy ác liệt, Kiều Sở trái lại không hiểu sao lại cảm thấy bối rối, trong đầu sinh ra một cái ý niệm hoang đường, hắn không phải là muốn đánh nàng chứ.
Nàng theo bản năng một tay phủ bụng, đứng lên, cảnh giác lui về phía sau vài bước, nhất thời vì lui quá gấp làm cước bộ lảo đảo, ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng trầm xuống, cũng không biết sao lại tiến tới ôm lấy cả người nàng.
Hắn ôm nàng ngồi trở lại bên bàn, để cho nàng ngồi trên đùi của hắn.
“Buông ta ra…..” Nàng né tránh.
“Bổn nữ nhân”
Thanh âm của hắn có hơi hung ác, đột nhiên khụ mạnh một tiếng, sau đó ghé sát đầu hôn nàng.
Kiều Sở biết rõ là hắn cố ý, vẫn là nhịn không được thét chói tai: “Ngươi vừa mới nôn xong, bẩn chết đi được, đừng chạm vào ta”
Hắn khẽ cười nói: “Nàng ngoan ngoãn ngồi im thì ta mới không chạm vào nàng”
Cuối cùng uy hϊếp của hắn đã có tác dụng, Kiều Sở quả thật ngồi im không dám động đậy nữa, để mặc cho hắn hưng trí bừng bừng, lại tuyệt không một chút lãng mạn, chơi xấu, ép nàng ăn hết một bát đầy ắp thức ăn.
Và kết thúc bằng một bát thuốc bốc hơi cuồn cuộn, nàng cau mày, còn hắn thì vuốt vuốt cái bụng tròn vo vì quá no của nàng, rồi thỏa mãn hít một hơi sâu.
Nhưng quan trọng là sau khi ép nàng ăn uống xong rồi mà hắn còn chưa chịu buông nàng ra, cằm hắn nhẹ nhàng gác lên bờ vai gầy yếu của nàng, thanh âm trầm thấp: “Còn thiếu chút thịt nữa”
Kiều Sở bị hắn gây sức ép từ nãy giờ khiến toàn thân đều mệt mỏi rã rời, hắn lại không cho nàng đi, bất giác ánh mắt mơ màng muốn đi ngủ.
Trong mông lung, mơ hồ cảm nhận bàn tay nam nhân nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng mình, cả người hãm sâu vào trước một l*иg ngực dày rộng ấm áp, cánh tay ở thắt lưng gắt gao ôm chặt, xuyên qua khe cửa sổ nhìn ra màn mưa bên ngoài, sắc trời âm u, xa hơn một chút là mái đình lầu các như bị tầng khói bao phủ, tuy là thời gian không khớp, nhưng đột nhiên khiến nàng nhớ tới một câu thơ: duy hữu biệt thời kim bất vong, mộ yên thu vũ quá phong kiều. (Đại ý là: duy chỉ có thời khắc khi ly biệt là không bao giờ quên được, trước mắt khi đó là tình cảnh Phong Kiều sương khói bao phủ, gió mưa rét buốt)
Duy hữu biệt thời kim bất vong, đáng tiếc là đã lỡ mất mùa.