Hoa viên Duệ vương phủ.
Cũng không cần hạ nhân Duệ vương phủ dẫn đường, thái tử cùng Phương Kính chỉ hỏi đường đến phòng bếp, sau đó hai người liền theo phương hướng được chỉ dẫn mà đi.
Thái tử thản nhiên hỏi: “Vì sao phải mượn cớ để ra ngoài?”
Phương Kính hỏi lại: “Người không phải cũng đã chú ý tới rồi hay sao?”
Thái thử hơi gật đầu: “Thái độ của phụ hoàng đối với Kiều Sở có vẻ rất kỳ quái.”
“Hoàng thượng biết điện hạ không thích Thường phi, mà hắn lại yêu thương điện hạ, cho nên ngày thường cũng kiêng dè không đề cập gì tới Thường phi, nhưng vừa rồi lại nhắc đến. Kia chỉ có thể chứng minh, lời vừa rồi của hoàng thượng là xuất phát từ chân tâm, nhất thời đã quên đi che giấu cái gì.”
“Kiều Sở lúc nhỏ từng đến Triêu Ca, lại được Thường phi cực kỳ yêu thích, hoàng thượng gần đây tựa hồ đối với Thường phi thái độ như có chút biến hóa, dường như là nhớ đến nàng, cho nên đối với Kiều Sở cũng có chút quan tâm. Vừa rồi ở trước cửa Duệ vương phủ, hoàng thượng nghe được Kiều Sở bị bệnh, liền nói với Duệ vương: đi xem cái nha đầu kia.”
“Nếu đối với những công chúa bình thường, cách xưng hô nha đầu này đã gọi là có chút tế nhị, nếu là lúc trước, người nói xem hoàng thượng có thể hay không sẽ gọi như thế?”
“Kính, ý của ngươi là gì?”
Phương Kính từng chữ từng chữ nói: “Nàng là quân cờ có mối quan hệ ràng buộc với hoàng thượng và Duệ vương, người vẫn là không nên bỏ qua quân cờ này.”
Thái tử thu lại ánh mắt: “Nàng đã lựa chọn Bát đệ, nhưng đương nhiên cô tuyệt đối sẽ không buông tha nàng, chỉ có điều là không phải hiện tại. Tương lai sau khi cô đăng cơ đế vị, nàng sẽ phải đi theo cô.”
“Không, ‘không buông tha’ này phải là hiện tại mới được. Tuy chúng ta không thể dùng nàng để thu lại tin tức trên người Duệ vương, nhưng nếu chúng ta dùng nàng để ly gián tình cảm giữa hoàng thượng và Duệ vương thì thế nào? Duệ vương không phải vẫn muốn có được sự tín nhiệm của hoàng đế sao? Hắn biến mình thành một quân cờ của hoàng đế, hảo hảo chờ hoàng đế tin tưởng hắn không tồn tại cái tâm muốn tranh đoạt vương vị? Nếu điện hạ có thể khiến cho Duệ vương chán ghét nàng, thậm chí chán ghét tới mức không muốn dùng nàng như một quân cờ nữa, đến lúc đó, hoàng thượng sẽ nhận ra ‘thâm tình’ của Duệ vương bất quá cũng chỉ có như thế, hắn lúc đó có thể hay không sẽ đối với Duệ vương nảy sinh hoài nghi? Nếu như vậy, chúng ta không những có thể phục thù nàng một chuyện ngày đó, hơn nữa còn có thể hao tổn đến Duệ vương, chẳng phải là rất tốt sao?”
Thái tử chăm chú nhìn Phương Kính một lát, thản nhiên nở nụ cười: “Ngươi thật thông minh! Ngươi muốn ta lúc này thừa dịp tới phòng của Kiều Sở, có phải không?”
Phương Kính cười khẽ: “Nàng nếu đã không chịu làm quân cờ của người, chúng ta phải khiến nàng muốn thoát ra cũng không được, lúc này chính là một cơ hội. Phương Minh hiện giờ có lẽ là đang tới phòng của nàng để truyền lời của hoàng thượng. Nếu nàng muốn đi, sẽ trang điểm thay trang phục, nếu nàng không đi, ngược lại sẽ ở lại trong phòng. Phương Minh phải trở về bẩm báo lại với hoàng thượng, cho nên sẽ không nán lại lâu trong phòng làm gì. Sau khi Phương Minh rời đi, điện hạ sẽ lập tức đi vào, chế ngự hai nha hoàn của nàng, còn ta sẽ nghĩ cách dẫn Phương Minh trở về, để cho hắn nhìn thấy người cùng Kiều chủ tử có cử chỉ thân mật……….”
“Người nói xem, Phương Minh lúc đó có bẩm báo lại với Duệ vương không? Vốn, điện hạ là theo hoàng thượng tới đây, vì vậy người sao có thể dám không chút kiêng kị gì mà đến phòng của sườn phi, trừ phi người vẫn luôn tưởng nhớ đến nàng, đối với bệnh của nàng lo lắng cực kỳ. Duệ vương mặc dù coi nàng như một quân cờ, nhưng đối với nàng cũng có một loại tình cảm trúc mã, đến lúc đó, hắn còn có thể dễ dàng tha thứ cho một nữ nhân không trinh tiết như thế sao?”
“Đúng vậy. Như thế…..quả là rất tốt!”
*****
Phòng ngủ của Kiều Sở.
“Chủ tử, thân thể người……..Người thật muốn ra ngoài đó thật sao?” Tứ Đại lo lắng hỏi.
Mỹ Nhân không lên tiếng, cầm lấy lược, giúp Kiều Sở trang điểm.
Kiều Sở đáp: “Ta vừa rồi có nói qua với Kiều Mi, nếu thái tử biết chuyện ở văn lâu, nhất định sẽ nghĩ không tốt về nàng, hơn nữa còn nói Duệ vương đối với ta rất tốt, kỳ thật cái này chỉ là giả, chỉ có thể dùng tạm thời để hù nàng mà thôi. Nhưng cảm tình của hoàng đế đối với ta lúc này, bất kể là thật hay giả, ta cũng không thể không tiếp nhận.”
“Hắn đã có lòng phân phó Phương tổng quản tới đây báo lại, ta nếu không qua đó, đối với Duệ vương sẽ là không tốt, mà đối với ta cũng sẽ không tốt.”
Tứ Đại Mỹ Nhân gật gật đầu.
Kiều Sở nhắm mắt lại dưỡng thần. Mặc dù liên đan đã tạm thời áp chế đi cơn đau đớn do độc dược của Kiều Mi mang lại, có điều thân thể nàng vẫn có chút khó chịu, nhưng tổng thể so với vừa rồi đã tốt lên rất nhiều.
Hải Lam
Đột nhiên một giọng nói lo lắng vang lên trong tai nàng.
Nàng cả kinh, mạnh mẽ mở mắt ra.
Ai đang gọi nàng?
Nàng trước kia mặc dù trong những lúc vô ý thường trước mặt Tứ Đại và Mỹ Nhân mà nhắc đến một số đồ vật này nọ ở hiện đại, nhưng cho tới nay chưa từng để lộ ra cho bọn họ biết lai lịch của mình, chỉ nói những thứ này nọ kia là ở một quốc gia xa xôi nào đó cũng ở Vân Thương đại lục, mà do nàng đọc thư tịch mới biết được.
Hải Lam, cái tên này nàng chưa từng nhắc tới trước mặt Tứ Đại Mỹ Nhân một lần nào.
Nhưng nếu như vậy, giờ phút này là ai đang gọi nàng?
Đúng lúc nàng còn đang kinh nghi, thanh âm lo lắng kia lại một lần nữa vang lên: “Hải Lam, ta không có ở chỗ của ngươi, ta đang ở Tây Hải, người cũng đừng thắc mắc Tây Hải là cái địa phương nào, hiện tại chỉ cần làm theo lời ta là được.”
Cả người Kiều Sở chấn động, giọng nói này, nàng nhớ ra rồi, chính là Lâm Lang!
Nàng vừa định lên tiếng, lại nhớ tới Tứ Đại Mỹ Nhân đều đang có mặt ở đây, mà giọng nói của Lâm Lang lại một lần nữa vang lên bên tai nàng.
“Thật may là ta không yên tâm về ngươi, cho nên liền trở về tiệm đồ cổ lấy lại những cái gương kia, ta từ trong gương nhìn đến chuyện tương lai………có vài món đồ thật sự rất cổ quái………Mà khoan nói đến cái này, ngươi hiện tại mau lập tức rời khỏi phòng, đến phòng bếp đi, Duệ vương đang ở bên đó, đến bên cạnh hắn đi, bởi vì hắn không yêu ngươi, cho nên ngươi không được để hắn đối với ngươi có bất kỳ sự ngờ vực vô căn cứ nào…mà cũng đừng nên tới đại sảnh trước, nếu không, trên đường đi ngươi vẫn sẽ phải chạm mặt…………”
“Vô Sương, ngươi sao lại ở đây………Không, ngươi không phải Long Vô Sương, ngươi rốt cuộc là………” Lâm Lang tựa hồ như vừa thấy cái gì đó rất đáng sợ, thanh âm hoảng hốt, lại đột nhiên bị nín bặt.
Kiều Sở cả kinh, trên người vã ra một thân mồ hôi lạnh, nàng hấp tấp gạt tay Mỹ Nhân xuống, vén tóc mai, vội la lên: “Lập tức đi theo ta!”
Tứ Đại Mỹ Nhân trong lòng nghi hoặc, lại thấy Kiều Sở một tay ôm lấy ngực, nhưng cước bộ lại bước cực kỳ nhanh, vừa đi vừa nói: “Ai biết phòng bếp ở nơi nào?”
“Ta biết” Tứ Đại nghi hoặc nói: “Chủ tử, nếu người đói bụng______”
Kiều Sở đánh gảy nàng: “Dẫn đường, cái gì cũng đừng hỏi.”
Đột nhiên, Mỹ Nhân thấp giọng nói: “Chủ tử, ta nghe được sau lưng có tiếng vang, giống như có ai đó đang hướng đến phòng của người______”
Kiều Sở giật mình một cái, đột nhiên có chút hiểu được ý tứ của Lâm Lang, hạ giọng nói: “Yên lặng!”
*****
Kiều Dung âm thầm cắn răng, hung hăng trừng mắt nhìn nha hoàn lỗ mãng đứng trước mặt mình, lại âm thầm khó chịu nhìn Kiều Mi cùng Duệ vương ở bên cạnh.
Duệ vương thật đúng là khinh người quá đáng!
Lang Lâm Linh hiện tại còn đang ở phòng bếp chuẩn bị thức ăn, Kiều Mi cùng nàng làm đồ ăn xong, trước dẫn một đám nha hoàn mang theo giỏ thức ăn đi ra ngoài.
Đột nhiên ở một chỗ ngoặc hành lang có hai tiểu nha hoàn chạy tới, nha hoàn chạy phía trước chạy vừa nhanh vừa vội, liền tông vào nàng cùng Kiều Mi, khiến các nàng ngã nhào xuống đất.
Đúng lúc đó Duệ vương dẫn theo Cảnh Bình tới, thấy thế liền bước nhanh về phía các nàng. Hắn rõ ràng đi ngang qua trước mặt nàng, vậy mà lại giống như không hề nhìn thấy nàng, thân thủ nâng Kiều Mi ở bên cạnh đứng dậy, lại ôn thanh hỏi Kiều Mi có bị làm sao không.