“Lúc hắn nói như vậy, trẫm bất chợt nhớ tới Thường phi, chuyện xảy ra năm ấy trẫm thật sự rất đau lòng, buổi tối đó, trẫm lại nhớ lại nàng khi xưa quả thật rất tốt. Nếu nàng không thương tổn đến Phương Phỉ, chẳng lẽ nàng còn không biết trẫm vẫn sẽ đối đãi với nàng thật tốt?”
“Thời điểm Kinh Hồng đưa ra bức tranh vẽ ấn soái, cầm Tướng Quân lệnh khập khiễng bước ra ngoài, trẫm đột nhiên sinh ra một chút hối hận, đứa nhỏ này thông minh sáng suốt có hơi bộc lộ ra ngoài, Kinh Hạo nhất định sẽ không bỏ qua hắn, mà trẫm cũng sẽ không giúp hắn, một vị hoàng tử thân mang tật vô duyên với vương vị. Chân của hắn căn bản rất khỏe mạnh, lại hàng năm mệt mỏi giả dạng tàn tật, hắn biết trẫm cảm kích, nhưng ở trước mặt người cảm kích là trẫm, hắn vậy mà đã quên kỳ thật hắn có thể tạm thời không cần che giấu.”
“Trẫm hối hận, thật sự hối hận, Thường phi làm sai, nhưng Kinh Hồng kỳ thật cũng là con của trẫm, hắn có trí thông minh học sĩ, lại có tài tướng quân, trẫm cuối cùng quyết định chủ ý, muốn để cho Kinh Hồng giúp Kinh Hạo mưu thành nghiệp lớn, hy vọng hai huynh đệ hắn có thể hòa hợp như lúc đầu. Dù sao, trong hoàng cung này, bọn hắn là huynh đệ thân nhất, mẫu thân của bọn hắn là tỷ muội song sinh.”
Nghe vậy, Hạ Hải Băng cười khổ, ngọn đèn dầu ảm đạm cháy, nghe hoàng đế vừa dứt lời, trong não hắn nhất thời nhớ đến đoạn hồi ức về hai nữ tử năm đó.
Mẫu thân Thường phi của Bát hoàng tử, khuê danh: Bất Tạ.
Mẫu thân của thái tử kỳ thật cũng họ Thường, khuê danh: Phương Phỉ.
Thường Bất Tạ là muội, Thường Phương Phỉ là tỷ.
Năm đó, lúc hoàng đế đi tuần phía nam, ở Giang Nam đã gặp gỡ hai nữ tử dung mạo xinh đẹp ấy.
Dung mạo các nàng giống nhau như đúc, dùng trang sức giống nhau, cài hoa giống nhau, thậm chí, là cùng yêu thương một nam tử.
Có lẽ, điểm bất đồng duy nhất giữa các nàng chính là tính cách. Một người xinh đẹp hoạt bát, giỏi y thuật; còn một người thông minh cao ngạo, cầm kỳ thi họa tinh thông.
Có lẽ, ngoài điểm bất đồng này ra còn có một thứ nữa, chính là tình cảm của hoàng đế.
Người hoàng đế yêu chính là tỷ tỷ Phương Phỉ, nhưng Phương Phỉ lại không muốn tiến cung. Vị cô nương này không muốn cả đời phải chịu quản thúc, chỉ thích mưa bụi ở Giang Nam. Hoàng đế yêu Phương Phỉ thấu đến tâm can, nhưng lại không muốn miễn cưỡng nàng, liền xây cho nàng một trang viện để nàng ở lại, nhưng Giang Nam cùng Triêu Ca khoảng cách lại quá xa, hoàng đế vẫn không thể thường xuyên lui tới.
Bất Tạ cũng yêu hoàng đế.
Trong nhà nàng có một thiếu niên từng được cha nàng dùng y thuật cứu sống tên là A Thiết, võ công của A Thiết này lại cực kỳ cao.
Vì không thể thoát khỏi nỗi khổ tương tư, cho nên Bất Tạ thỉnh thoảng nhờ A Thiết mang nàng tiến cung, lén lút trộm nhìn hoàng đế. Nàng biết hoàng đế yêu tỷ tỷ nàng, cho nên chỉ có thể dùng đến phương thức này.
Có một đêm nọ, A Thiết có việc ra ngoài, mà tâm Bất Tạ lại lại tưởng niệm đến hoàng đế, cho nên chính mình tự vào cung nhìn trộm. Nhưng võ công của nàng chung quy lại không bằng A Thiết, không có A Thiết hiệp trợ, cuối cùng bị thị vệ tóm được trước tẩm điện của hoàng đế.
Người thị vệ đó là hắn, Hạ Hải Băng.
Khi đó, hắn không biết nữ tử này là ai, lúc hoàng đế đi Giang Nam tuần tra, hắn còn bận công chuyện cho nên còn chưa đi, người phụ trách đi theo hộ giá cho hoàng đế lúc đó là Tào Chiêu Nam.
Hắn liền đem nàng đến trước mặt hoàng đế.
Đêm đó hoàng đế dự tiệc xong liền trở về, người đã thậm say, cũng không triệu gọi vị nương nương nào đến thị tẩm.
Khi hoàng đế nhìn thấy nàng rất nhanh liền trở nên cao hứng, lệnh cho bọn hắn lui ra ngoài.
Hắn dẫn theo thị vệ đứng ở bên ngoài điện canh gác, chỉ mơ hồ nghe được thanh âm khóc lóc của nữ tử từ trọng điện truyền ra…….nói rằng, nàng là Bất Tạ.
Sau hắn mới biết thì ra là hoàng đế nhìn lầm Bất Tạ thành Phương Phỉ.
Chuyện đã sai, cuối cùng chỉ có thể sai thêm.
Hoàng đế không thể không đem Bất Tạ nhét vào hậu cung.
Phương Phỉ giận dữ, nhưng rốt cuộc vẫn cùng muội muội tình thâm, muội muội đã đến gặp nàng nhận sai, phụ thân lại nhiều lần khuyên bảo, cuối cùng cũng phải chấp nhận.
Trong cung, người biết nội tình sự việc này không nhiều lắm, cũng chỉ có hoàng đế với mấy người thân cận.
Chuyện vẫn cứ như vậy bình an vô sự thẳng cho tới khi Bát hoàng tử sinh ra.
Thái tử sau được hoàng đế đưa vào cung nuôi nấng, dung mạo của Bát hoàng tử cùng thái tử lớn lên càng ngày càng giống nhau, trong cung liền nảy sinh rất nhiều lời đồn đại. Nhưng sau đó, dung mạo của Bát hoàng tử liền bắt đầu khác đi, lời đồn đãi trong cung mới dần dần biến mất.
Võ công của Thường phi rất tốt, nhưng lúc tiến cung không thể mang theo A Thiết bên người, vì vậy liền hướng hắn thỉnh giáo võ công.
Vị nương nương này mặc dù được sủng ái nhất lục cung, nhưng tính tình lại không có tới nửa điểm kiêu căng, trên dưới hòa thuận, luôn luôn mang một bộ dáng vui cười. Tuy trong cung giai cấp thâm nghiêm, cao thấp có chừng mực, nhưng trong lòng hắn lại có vài phần xem vị nương nương này như muội muội của mình.
Có một lần, hắn phụng mệnh hoàng đế mang một thanh chủy thủ là vật phẩm ngoại tộc tiến cống ban cho Thường phi, thời điểm mang chủy thủ tới cho nàng, hắn lại vô tình nhìn thấy nàng đang giả trang cho Bát hoàng tử.
Bát hoàng tử lúc đó chỉ mới bảy, tám tuổi, hỏi mẫu phi vì sao phải làm như thế, nói cái thứ kia dính trên mặt hắn rất khó chịu.
Hắn thấy nàng đưa tay lau khóe mắt, thấp giọng nói, tiểu Bát, bộ dáng của con cùng Nhị ca quá giống nhau, sẽ mang tới phiền toái cho di nương. Thái hậu nương nương rất lo lắng cho an nguy của phụ hoàng con, cho nên không thích phụ hoàng thường xuyên ra ngoài cung đi gặp di nương của con, nói di nương con mê hoặc bậc quân vương. Phụ hoàng con che giấu rất tốt, cho nên thái hậu không biết di nương con ở đâu, càng không biết di nương là tỷ tỷ của mẫu phi………Mẫu phi chỉ có thể ủy khuất con.
Bát hoàng tử nói, không thể giả trang cho Nhị ca được sao.
Nàng nói, không thể, bởi vì con là đệ đệ.
Bát hoàng tử cực kỳ nhu thuận, gật gật đầu, nhỏ giọng nói, con sẽ giả trang mà, người đừng khóc.
Lúc đó hắn mới biết, Bất Tạ kỳ thật không còn vui vẻ như trước đây nữa.
Vì Phương Phỉ không tiến cung, cho nên có một lần Bất Tạ viện cớ về quê thăm người thân để tới gặp nàng. Hoàng đế đối với nàng rất cảm kích, tất nhiên là không nói phản đối, còn thái hậu lại rất yêu thích Bất Tạ, cho nên cũng không can thiệp gì.
Hoàng đế trước đó đã mua cho Phương Phỉ một trang viện có sân, phong cảnh xinh đẹp, sau hậu viện còn có một tòa tiểu nhai thượng, có thể trông về non sông tươi đẹp phía xa xa.
Khi đó, Bất Tạ đang mang thai được sáu tháng, phải hơn sáu tháng hai tỷ muội họ mới được gặp lại nhau.
Hai tỷ muội lệnh cho thủ hạ lui ra, ở trên nhai thượng cùng hàn huyên với nhau.
Phương Phỉ ngồi ở vách đá, cùng muội muội đang đứng sau lưng mình nói chuyện, nhưng chính lúc đó cũng không rõ là tại sao, Phương Phỉ lại đột nhiên ngã xuống.
Bất Tạ kinh hãi, liền chạy tới ứng cứu.
Nhưng vẫn là chậm.
Phương Phỉ ngã nặng, sau hai chân bị tàn phế, khuôn mặt bị đá nhọn cắt qua, dung nhan bị hủy.
Lúc nàng tỉnh lại nhìn thấy dung mạo đã bị hủy, hung hăng ném vỡ chiếc gương, tê thanh khóc rống lên. Hoàng đế khi đó qua tới, tận mắt nhìn thấy liền ôm nàng vào trong lòng, kích động bi ai, nói bất luận dung mạo của nàng có thành thế nào, hắn đều quyết không phụ nàng, chỉ mãi mãi yêu mình nàng.
Phương Phỉ lại đột nhiên xoay người nhìn thẳng vào Bất Tạ thần sắc bi thương ngồi ở bên giường, lạnh lùng nói, ngươi vì cái gì lúc đó lại buông tay?
Hắn vẫn nhớ nét mặt của Bất Tạ lúc đó. Bất Tạ mở to đôi mắt hạnh, khóe mắt đuôi lông mày đều chứa đầy khϊếp sợ, không ngừng nói, tỷ tỷ, muội không có, muội chỉ là không bắt được tỷ tỷ……..
Phương Phỉ nhìn bụng nàng một cái, thấp giọng cười, nói, hẳn là ngươi sợ động thai khí, hay vẫn là nói ngươi vốn muốn ta chết đi, như vậy, hoàng thượng về sau chỉ có mỗi Thường phi nương nương ngươi……
Bất Tạ xoa nhẹ bụng, quỳ xuống muốn giải thích với Phương Phỉ, nhưng hoàng đế đã giận dữ, một cước đá vào bụng của Bất Tạ.