Tuy nói Kiều Mi cùng tỷ muội của mình có bất hòa, nhưng đây là việc trọng đại, sự tình liên quan đến thể diện của Bắc địa, thái tử phi sao dám hồ ngôn loạn ngữ? Nếu nàng đã dám nói ra như vậy thì cái này rất có khả năng là sự thật.
Hoàng đế cả giận nói: “Thái tử phi, lời này sao có thể nói ra được, ngươi khẳng định có thể chứng thực?”
Kiều Mi chậm rãi đáp: “Kiều gia mặc dù sống ở nơi hoang dã, nhưng lễ nghĩa vẫn chịu ảnh hưởng của Đông Lăng. Khi tỷ muội thần thϊếp đủ mười sáu tuổi, phụ thân liền vì tỷ muội thần thϊếp mà điểm thủ cung sa. Nhưng lúc điểm thủ cung sa cho tam muội lại điểm mãi mà chẳng được”
Hoàng hậu cười lạnh, liếc nhìn Kiều Sở.
Hoàng đế thần sắc hung tàn, ánh mắt gắt gao, chậm rãi chỉ hướng Kiều Sở: “Nếu lời Thái tử phi nói là thật, thì ngươi chính là phạm tội khi quân, ngươi nếu giờ phút này nhận tội, trẫm còn có thể tha cho ngươi tội chết!”
Tấm lưng Kiều Sở ướt đẫm mồ hôi, thân thể của nàng quả thực không điểm được thủ cung sa!
Đó là do đại phi Phượng Thanh âm thầm động tay động chân. Phượng Thanh đại phi rất giỏi chế tạo ra các loại dược vật, buổi tối trước ngày điểm thủ cung sa cho nàng, bà ta ở trước mặt mọi người ban thưởng cho mẹ con nàng thức ăn, nàng tuy biết trong đó có bất thường, nhưng lại không nghĩ bà ta sẽ dùng chúng để ám hại tính mạng mẹ con nàng, huống hồ với tính cách của đại phi, cũng không đến mức phải dùng đến thủ đoạn như vậy, bà ta chỉ thích dùng thủ đoạn dằn vặt tra tấn mẹ con nàng mà thôi.
Mà nàng cùng mẫu thuận cũng không có cách nào cự tuyệt đồ ăn mà đại phi ban tặng trước mặt mọi người, chỉ có thể ăn vào.
Vào lúc nàng điểm thủ cung sa, lúc điểm lên cánh tay nàng, dấu thủ cung liền tức khắc hư không tiêu thất. Lúc đó nàng mới hiểu được, thức ăn hôm đó đại phi đã hạ thuốc, khiến thủ cung sa đã được điểm lên tay nàng vô luận thế nào cũng không hiện màu.
Nàng bị người trong tộc coi là một mối nhục nhã. Một nữ tử bị nghi ngờ mất trinh tiết, sau này ắt sẽ khó gả ra ngoài. Thủ đoạn của đại phi quả nhiên tàn độc!
Kiều Sở cười khổ, nàng mặc dù trong lòng biết rất rõ ràng, nhưng nguyên nhân bên trong làm sao mới có thể nói ra cho Hoàng đế nghe? Căn bản là không thể giải thích.
Nàng cuống quít quỳ xuống: “Hoàng thượng, tỷ tỷ nhất định là đã hiểu lầm, Kiều Sở tuy là Bắc địa di nữ, nhưng cũng biết rõ lễ nghĩa liêm sỉ, tuyệt không dám làm ra những hành vi trái với đạo đức. Chuyện điểm thủ cung sa, thật sự là do thân thể Kiều Sở thể chất khác thường, mới không thể điểm màu, Kiều Sở nguyện nghiệm thân để chứng minh mình trong sạch”
Duệ vương bước nhanh qua, bước chân trong lúc nóng nảy, sự bất tiện trên chân lúc này toàn bộ điều hiển hiện ra ngoài, khập khiển một cách mãnh liệt.
Trong đám người vang lên tiếng hít thở mạnh.
Đợi đến khi nam nhân bên cạnh quỳ xuống, một trận mùi đàn hương nhàn nhạt quen thuộc lướt nhẹ qua, trong lòng Kiều Sở cảm giác chua chát.
“Phụ hoàng, nhi thần dám lấy tính mạng ra đảm bảo, Kiều Sở cô nương……..”
“Ai, Kinh Hồng, ngươi cùng nàng chưa bái đường thành thân, làm thế nào biết được nội tình bên trong, đây cũng không phải nhìn trên mặt là có thể hiểu ra chuyện”. Hoàng hậu nhẹ giọng đánh gảy lời Duệ vương.
Lúc này, thái tử hạ thấp người nói :”Phụ hoàng, chuyện này có quan hệ trọng đại, theo nhi thần nghĩ, nghiệm thân chỉ sợ là không thể miễn”
Hoàng đế hơi trầm ngâm, sắc mặt vẫn nghiêm khắc, lại gật đầu.
Ánh mắt Duệ vương xao động mở miệng muốn nói, Kiều Sở lại lập tức nắm lấy tay hắn, lắc lắc đầu, cắn răng nói: “Kiều Sở tuân mệnh”
Nàng vừa dứt lời, Duệ vương đã trở tay nắm lấy tay nàng, gắt gao bao lấy. Trong lòng nàng ấm áp, lại nghe Kiều Mi dặn một vị ma ma đi theo bên người: “Ngươi kiểm tra cẩn thận một chút”