Trong phòng hương khói lợn lờ, những giá sách mọc lên như rừng, sắp san sát vào nhau, bên trên kệ để rất nhiều thư tịch.
“Bảo chúng ta ở đây chờ, mà sao chờ mãi vẫn chưa thấy người tới công bố đề thi chứ?”
Ngồi ở chính giữa, rốt cuộc có một mĩ nhân không kiên nhẫn nổi nữa, đứng dậy cất tiếng nghi hoặc hỏi.
Các nàng một hàng năm người được quan nghi lễ dắt vào trong phòng này, cùng nhau ổn định ngồi một chỗ, án dâng hương trước mặt thanh tịnh, nhưng mà thời gian trôi qua đã lâu mà vẫn không có người tiến vào công bố đề thi. Vị quan nghi lễ kia trước lúc rời đi chỉ nói một câu: “Các vị, Hoàng thượng, hoàng hậu cùng chư vị trọng thần đại nhân sẽ ở trong viện tử chờ những cô nương thắng cuộc tham gia trận thứ hai”
Nhưng hắn lại không nói một câu nào đề cập tới đề thi của trận thứ nhất.
Một mĩ nhân khác cũng đứng lên, đi đi lại lại quanh phòng, miệng lẩm bẩm: “Có thể nào trọng điểm nằm ở trận đấu thứ hai? Nhưng nếu là như thế thì, làm thế nào mới có thể tìm ra được người thắng ở vòng thứ nhất đây?”
Trong lòng ai cũng lo âu, sốt ruột, chỉ trừ bỏ hai người từ nãy giờ vẫn điềm tĩnh ngồi uống trà. Một là người ngồi ở ghế chủ tọa, chính là cửu hoàng tử Hạ vương, còn người kia chính là Kiều Sở.
Nếu hỏi tại sao Hạ vương lại có mặt, nhắc tới cũng lạ, vị vương gia này tới đây là để giám thị. Tính cả thái tử, có vài vị hoàng tử đều bị hoàng đế phân phó đến tám phòng, tiến hành giám thị các tổ thi đấu.
Lúc này, có vài nữ tử đi tới cạnh Kiều Dung, thấp giọng nài nỉ: “Tỷ tỷ, tỷ sao không hướng Cửu gia hỏi thăm một chút đi?”
Bọn họ mặc dù là đang cạnh tranh với nhau, nhưng Kiều Dung chính là muội muội ruột của Thái tử phi. Mọi người đều biết, Bắc địa lãnh chủ có năm người con gái, Kiều Sở kia tuy thân phận là Tam công chúa, nhưng là do thứ phi sinh ra, lại thêm diện mạo quá mức bình thường, y phục lại cũ kỹ, nào có bộ dáng của một vị công chúa? Trái lại còn có vẻ như là lén lút tới tham tuyển. Bọn họ có chút khinh thường nàng.
Bọn họ mặc dù không giống nữ tử lớn lên ở chốn thâm cung, tâm cơ lòng dạ thâm sâu khó lường, nhưng cho dù vậy cũng không thiếu bản lĩnh đối nhân xử thế. Kiều Dung lúc này tựa như có thêm tâm phúc.
Kiều Dung vốn cũng không phải người thích an phận, nhìn xem Cửu vương kia tuổi trẻ tuấn lãng, mặc dù phong thái không bằng thái tử, nhưng dáng vẻ trông cũng rất khí phách, trong lòng nàng ta có chút chút thích. Thấy mọi người tỏ ra cung kính với mình, vậy càng không thể phụ ý bọn họ, nàng chầm chậm đi đến trước mặt Hạ vương, uyển chuyển cúi đầu hỏi: “Cửu gia, ngài nghĩ xem chẳng hay là có gì sơ suất, sao đến giờ còn chưa thấy người tới công bố đề thi?”
Ba nữ tử còn lại thấy Kiều Dung đã mở miệng, cũng nũng nịu phụ họa theo. Người nào mà không biết Hạ vương chưa lập phi, trong phủ chỉ có vài thông phòng nha đầu, mà mẫu thân hắn là Trang phi ở trong cung lại rất được sủng ái, nếu lần này không thành không đạt được vị trí Duệ vương phi nhưng được Hạ vương ưu ái, âu cũng là đại phúc phận.
Khóe môi Hạ vương khẽ nhếch: “Chư vị cô nương, Kinh Thông tuy là giám thị, nhưng kỳ thực cũng không rõ Ngô hoàng rốt cuộc đã an bài thế nào. Nhưng mà, Kinh Thông cảm thấy được, các vị nên học tập Kiều Sở cô nương, an tâm ngồi đây chờ một chút đi”
Kiều Dung trong lòng nổi giận, tầm mắt theo lời Hạ vương quả nhiên thấy hắn đang nhìn về phía Kiều Sở ngồi ở đối diện.
Kiều Sở trong miệng còn ngậm một ngụm trà, bị Hạ vương nói một câu, nàng suýt nữa phun cả trà ra ngoài, không khỏi oán thầm trong bụng. Nam nhân này là nhịn không được khi thấy nàng không giống người khác sốt ruột khẩn trương hay sao?
Nàng không phải là không vội, chỉ là gấp gáp cũng vô dụng, nàng quả thật cũng mệt mỏi, vượt qua sa mạc để tới đây, nàng vừa trải qua một chặng đường rất rất dài, hắn vì sao phải biến nàng trở thành cái đích cho mọi người đả kích?
Bị vài ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm, nàng khẽ thở dài, quyết định buông chén trà xuống.
“Tại sao không uống nữa?” Hạ vương thản nhiên hỏi.
Kiều Sở tức giận nói: “Uống hết rồi”
Hạ vương đang uống trà, nghe vậy mí mắt khẽ động, đem chén trà trong tay mình đưa cho nàng.